*
Tâm Sự - Những Thằng An-Lộc Tuyệt Cú Mèo
Như đă nói trong thư có
post tấm h́nh hai kẻ bụi đời đi Kiên Giang ghé nhà Tuấn,
chuyện ǵ khi ḿnh cần, dù không phải là nhờ vả hoặc xin
xỏ, phải trả tiền đàng hoàng, thậm chí là số tiền đó gấp
đôi nếu làm ở Đà Lạt(đă có hỏi rồi!), bọn tớ vẫn bị HÀNH
là CHÍNH. Đúng hẹn là tới, không bắt bẻ, hạnh họe v́ lư
do này cũng moi móc cái vớ vẩn kia, nên bực cái (cửa
???) ḿnh, chợt nhớ là hôm trước có nói với Tuấn, nếu ở
Đà Lạt th́ thôi, c̣n ở Sóc Trăng (ST) thế nào cũng đi
Kiên Giang (KG) thăm bạn một chuyến. Vậy là bốc phone
gọi hỏi Tuấn có ở nhà không, sợ bận công việc phải du
hành sang tỉnh khác.
- Đang ở nhà!!
- Vậy mai tụi tớ xuống nhà cậu nha, có ǵ trở ngại không??
-
OK, cứ việc xuống, không có việc ǵ làm, đang ở không
đây
-
OK, mai tụi này xuống
Chưa đi KG bao giờ nên hỏi thằng em
cột chèo đường nào đi gần hơn, nó chỉ, đi tới Hậu Giang,
hỏi đường đi Vị Thanh, tới VT, chạy dọc theo bờ kè chạy
thẳng ra QL 80 là tới. Chiện nhỏ như cái răng thỏ, chơi
luôn. Sáng hôm sau, đang uống ly cà phê đen cho nó tỉnh
táo th́ thằng Tuấn gọi hỏi coi:
- Mày có đi không?
- Đi chớ, hết ly cà phê là tụi này dzọt liền.
- Mầy có biết đường đi chưa??
- Tao chỉ biết đường đi từ Cần Thơ xuống thôi, từ ST qua
th́ tao chưa đi lần nào.
- Mầy đừng lo,tao đă hỏi đường rồi, có chạy lộn th́ hỏi
đường rồi chạy lại, lo ǵ, OK??
Tụi này tính là đi có 2, 3 ngày thôi
nên đem thêm có một cái quần và 2 cái áo T shirt thôi.
Dzọt!! Ở nhà sốt ruột, lại muỗi quá chừng, không có máy
lạnh, nóng c̣n bị muỗi cắn dễ thành 'chó điên', lên cơn
cắn người bất tử, chạy nhông nhông ngoài đường, gió từ
sông rạch, đồng ruộng thổi lên, giải nhiệt, khỏi bị
điên'đột xuất'... hehehe...
Khi đi ngang qua Vị Thanh, thằng
Tuấn gọi hỏi:
- Mầy tới đâu rồi?
- Đang qua Vị Thanh
- OK, khi nào tới VT, mày đừng vô thị trấn, hỏi đường đi
Giồng Riềng, khi nào tới GR, gọi tao, tao chỉ tiếp.
- OK !
Tới Vị Thanh, có một cái bùng binh
chia ra năm sáu ngă ǵ đó. Con bà nó!! Người ta nói đứng
ở ngả 3 đường, lớ ngớ. Ḿnh đứng ở ngă 5 ngă 6, đếch có
ai đi bộ gần đó, đếch có bảng chỉ đi đâu đi đâu, chỉ có
bảng để đường tên này tên nọ, mụ nội tui cũng như thằng
mù. Tấp đại vô lề, hai đứa đứng ḍm ngược ḍm xuôi. Có
mấy chiếc xe chạy tới, ngoắc lại họ cứ chạy luôn, đế
thèm ngừng. Cười trừ !! May sao có một cặp trai gái trẻ
tuổi tấp vô lấy nước uống, tụi này hỏi đường.
- Cô chú đi Giồng Riềng hả?? Đi đường này.
- Cám ơn mấy con.
Nổ máy, rồ ga. Chả biết đoạn
đường đó tụi nó làm để làm cái quái ǵ mà rộng mênh mông.
Mỗi bên 5 lane. Giữa có trồng bông hoa. Mẹ nó!! Đúng là
của chùa. Vắng teo, lèo tèo một vài chiếc xe gắn máy,
chó mèo đế thấy con nào. Vài ṭa nhà to đùng. Đếch thấy
ai. Lại gặp một chiếc xe hông đa, một phụ nữ chở một đứa
con nhỏ đi chợ về, liền chạy theo hỏi đường tiếp.
- Chú chạy tới một ngă 3, quẹo phải, chạy thẳng tới gặp
một ngă 3 nữa, quẹo phải tiếp, chạy hoài là tới GR!!
Tao nghĩ trong bụng,chắc dzậy rồi, đi
về phía đó th́ phải quẹo phải, quẹo trái nó chạy ngược
trở lại thấy mụ nội luôn.Vừa chạy vừa nh́n kiếng chiếu
hậu, quái lạ,chắc nhà cô này cũng ở gần GR hay sao dzậy
ta, ḿnh cứ thấy cô ta chạy đằng sau dzậy cà.Vô một khu
dân cư có môt cái chợ nhỏ, quán cà phê 2 bên đường, một
vài quán phở, hủ tiếu, tao để cô ta chạy ngang qua, vói
miệng qua hỏi
- Ủa, dzậy nhà cô ở gần đây sao?
- Nhà con ở gần ngă 3 quẹo đi GR, chú cứ chạy một hồi nữa
rồi con chỉ cho.
- Cám ơn cô nhiều nha._
- Không có chi chú ơi, chạy sau xe chú, thấy bảng số xe
49, thấy lạ quắc, nên con biết chú hổng phải người miền
Tây, nên ráng chạy theo cho kịp để chỉ cho chú, sợ chú
hổng biết đường chạy lạc.
Mèn đéc ơi,
Tạ ơn Trời, vẫn c̣n những tâm hồn chân chất miền Tây
trong cơi đời chụp giựt lừa đảo này. Mang cái chân chất
đó trong ḷng, như mới uống một trái dừa xiêm ngọt ngào
quê hương, chạy tiếp.
Khi qua cây
cầu đầu tiên vô thị trấn Giồng Riềng, một khu phố cũng
khá đông đảo, tụi này tấp vô lề gọi.
-Tới đây rồi, bây giờ làm sao??
- Hỏi đường đi Phú Hiệp, chừng cỡ 7, 8 cây ǵ đó. Tới đó
gọi tớ ra đón.
Chạy tiếp và thấy
một tấm bảng ghi là huyện Phú Hiệp, xă ǵ đó quên mất
tiêu gồi. Lại tấp vô lề.
- OK, đứng ở đó đợi tớ ra đón.
Trời chuyển mưa.
Hai đứa lục đục lấy áo mưa ra mặc c̣n chui vô mấy cây
chuối ven đường núp nữa chớ . Nửa tiếng sau, dưới trời
mưa thấy ông Tuấn đội áo mưa chạy qua cầu, vẫy tay nói
tụi này chạy theo.
Mai tiếp, buồn ngủ quá gồi, gỏ trật lên trật
xuống,nó muốn kḥ kḥ.... hehehe... só ri.... gởi
trước vài bức h́nh chụp ở nhà vợ chồng Tuấn, coi đỡ
ghiền... hehe..
Thiệt t́nh mà nói, lâu quá không post h́nh trên
mail, nên có lẽ tao giống con gà mắc dây thun, lay
hoay mà chả nên cơm cháo ǵ ráo rạo. Tao nhớ thằng
Hiệp có nói phải resize h́nh lại rồi mới post lên
được, chớ không th́ thằng 'du ha' nó sẽ la toáng lên
rằng th́ là "mày đă overload" hay cái con khỉ gió
dź dź đó, nên tao gởi đi 2, 3 lần mà nó cứ fail,
tao phục tao quá cỡ thợ mộc... mong các HT thương mà
bỏ qua, tao cám ơn nhiều nhiều. Hôm nay gơ tiếp và
đăng h́nh tiếp, đếch có ngán thằng Tây ba lô nào...
kể cả thằng 'du ha'... hehehe..
Trước hết tao xin lỗi thằng Tuấn
v́ đă viết sai cái tên huyện ǵ ǵ đó. Trí nhớ của
tao nó hơi rối loạn, chiện đáng nhớ th́ không nhớ,
c̣n chiện tào lao th́ nhớ không trật một chấm một
phết (ăn tiền cái chỗ đó đó, mà tàn là tiền cắc
không hà !!)
Dưới cơn mưa tầm tă, thằng Tuấn ngoắc tay kêu tụi tao
chạy theo nó, chạy ngược trở lại qua cầu,mưa lớn,đâu dám
phóng theo ào ào,nên,khi qua hết cầu, đế thấy ông thầy
đâu hết. Nghĩ thầm trong bụng, chắc là phải chạy một đổi
nữa nó sẽ đợi ḿnh ở một ngă rẽ nào đó. Hổng thấy ai hết,
lại tấp vô một cây to bên đường, gọi. Nghe nó nói:
-
Qua khỏi cầu là quẹo trái liền, mày đâu mất tiêu rồi.
Cha mẹ ơi, đường lạ mà lại mưa lớn, lại quên không hỏi
quẹo chỗ nào.Ṿng lại th́ ṿng lại.Và thấy nó ngừng xe
bên lề đợi.
Đường vô nhà nó tráng bê tông, xe hơi vô được, chỉ có cái
là đổ xi măng trên đất śnh, nên bị lún, bể nhiều chỗ,
bùn đất hơi trơn, nó nói:
-
Đáng lư đi đường bên kia con kinh, nhưng bên đó hư nhiều
hơn, xe mày không chạy được, phải đi bên này, nên phải
đi phà (nhỏ) qua trở lại bờ bên kia.Cũng thấy ngộ ngộ.
Vô tới nhà.Tạnh mưa. Hai vợ chồng Tuấn tiếp đăi tụi này
rất ân cần, chu đáo và rất vui vẻ. Thịt cá đầy đủ, có cả
rượu vang nữa chứ, ấm ḷng và làm cho cuộc tṛ chuyện
thêm rôm rả. Tụi này ở lại đó một đêm.
Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh, sau khi ăn sáng uống
cà phê, cùng nhau ra trước nhà Tuấn chụp mấy tấm h́nh 'để
nhớ đời'. Tuấn và bà xă cùng đi dẫn đường ra QL.90,
khoảng 10 cây số. Ra tới ngă 3, tụi này vô một quán cà
phê, tám một hồi nữa rồi mới chia tay.
Chả chúc nhau điều ǵ, chỉ cầu mong được khỏe mạnh,
sống vui vẻ để sau này có dịp c̣n gặp lại. Siết tay. Nói
lời từ biệt. Cũng có vẻ lâm ly ghê lắm, nhưng đế có giọt
nước mắt nào.. hic.. hic, tụi này tiếp tục giật cương
thúc con ngựa sắt, phóng ào ào trên đường gió bụi.
Đi Rạch Giá.. .(Mai tiếp...nha..). .gởi lại mấy tấm
h́nh,cầu Trời cho nó đi êm xuôi.. đỡ khổ... nếu
không, mấy huynh lại mắng thằng em.."ĐỒ..VÔ DỤNG"..
HEHEHE... Nite mấy huynh.
oooOooo
Ngày trước tao có một người bạn, ông già nó có
nghề coi tướng, mà nó cũng mê môn đó nên ngoài
việc học chữ nghĩa ra,nó theo cha học coi tướng
số. Cái thời được ôm cặp tới trường để theo học
toán lư hóa, h́nh học không gian (nói chung là
học theo chương tŕnh thời đại gọi là học theo
văn minh Tây Phương) th́ hầu hết đều nghĩ là
những môn tướng số coi chỉ tay, coi mặt mũi, nút
ruồi là 'mê tín', là thuộc về những thế hệ trước
,lỗi thời rồi, không nên coi, không nên nghe
theo (Ta là con người thời đại mới mà, cái ǵ
không thể chứng minh hoặc giải nghĩa theo tam
đoạn luận hay kiểu giải phương tŕnh th́ dứt
khoát không tin!!)
Một hôm muốn chọc nó chơi tao mới buộc
miệng hỏi: - "Tao có một nút ruồi ở dưới ḷng
bàn chân, mày nói coi tao có 'chân mạng' đế
vương, hay công hầu khanh tướng ǵ không?"
Nó biểu đưa bàn chân có nút ruồi cho nó coi. Coi
xong, nó không nói ǵ, hẹn ngày mai trả lời. Tao
cười cười nói: - "Mày mà nói đúng tao thưởng mày
một chầu ăn sáng."
Nó cười nói: - "Tao mà nói sai, tao làm con mày!"
Tao chọc nó: - "Tao hổng dám có một thằng coi
làm nghề coi tướng đâu, mày tha cho tao làm
phước."
Hôm sau, trong giờ ra chơi, tao chụp nó hỏi
liền: - "Sao mậy, nói coi nút ruồi đó là sao??"
Nó phán một câu xanh dờn: - "Tao nói cho ba nghe,
c̣n tả rơ ràng nó nằm chỗ nào trong bàn chân của
mày, ba tao nói: Ai có nút ruồi như dzậy th́ cả
một đời phiêu bạt, lăng tử, chớ công hầu khanh
tướng con mẹ ǵ !!!"
Nghe xong tao cười ḅ lăn, mặc dù thấy bản
mặt nó rất nghiêm trang như một ông cụ non,
không có nét ǵ châm chọc hay giỡn chơi hết. Tao
nói: - "Mày coi tướng tao trắng trẻo đẹp trai
như công tử bột, mà mày nói tao sẽ lang bạt
giang hồ sao mậy??". Nó nói: - "Tao chưa học đến
đó, nên tao phải hỏi ba tao, thiệt t́nh tao chưa
thấy ai có cái nút ruồi như mày"
Giờ th́ sao ?? Năm 75, tao bị cưa mất cái
gị bên mặt, c̣n lại gị bên trái, bầm giập,
tang thương, và cái bàn chân trái lại là cái bàn
chân có nút ruồi "lăng tử" đó. Vẫn c̣n, nhưng có
vẻ mờ nhạt hơn, không c̣n đậm màu như xưa nữa.
Không có một kết luận nào cho điều đó, nhưng
nghiền ngẫm lai cuộc đời trôi nổi, thăng trầm
của đời ḿnh, tao thấy, thằng bạn ngày xưa đó,
bây giờ không biết ở phương trời nào, đă nói
đúng, nên đến tuổi này tao vẫn c̣n thích thú khi
rong duỗi trên mọi nẻo đường thiên lư, nhiều bữa
mệt ră rời, bể ḿnh chịu hổng thấu, nhất là
đường xá ở VN, con ngựa sắt nhảy tưng tưng như
bị động kinh, lắm lúc thấy xót xa cho nó, nhưng
biết làm sao hơn được...!!!!
Xót th́ xót vậy, nhưng tụi tao vẫn hăng hái
nhấn ga trên đường đi Rạch Giá (RG), đầy phấn
khích. Từ chỗ nhà thằng Tuấn tới thị xă RG trên
dưới 30 cây, nhẹ h́u như đi dạo sau cơm tối.
Cần ǵ GPS! Cần ǵ bản đồ! Cứ tấp vô lề hỏi
đường là xong ngay.
Cảm nghĩ đầu tiên của tao khi vô thị xă RG
là sinh hoạt ở đó khá nhộn nhịp, sầm uất . Cũng
đúng thôi, hầu như nhà nào cũng có ít nhất là
một người ở nước ngoài. Tiền đô la ào ạt gởi về
cho thân nhân th́ khang trang sầm uất là phải
đạo rồi!!
Chạy ḷng ṿng đường này qua đường khác,
nh́n sự sinh hoạt, mua bán, những tiệm, những
cửa hàng. Xong, hỏi đường ra biển. Tới một cái
bùng binh, thấy có mũi tên ghi là ra khu "Lấn
biển",
ngồ
ngộ. Khu lấn biển. Quẹo trái hả! Th́ quẹo trái.
Đă ṭ ṃ th́ phải chạy vô cho biết chớ!
Những con đường chung quanh bùng binh,
nhiều building khá đồ sộ,đa số là khách sạn, với
cây lớn, vườn bông hoa thiết kế hài ḥa, đẹp mắt.
Đa số theo kiểu hiện thời ở Âu Mỹ. Trong khu 'Lấn
biển', nào là resort, nào là pḥng trà, karaoke,
quán cà phê..v/v.. nên có vẻ là khu mà khi hoàng
hôn xuống, rất nhộn nhịp của một khu ăn chơi.
Tụi này chạy rề rề, đôi khi ngừng lại để nh́n,
để ngắm hoặc là giống như soi mói coi có thứ ǵ
tân kỳ hơn, đẹp đẽ hơn những nơi ḿnh đă đi qua
không... rồi lầm bầm... mẹ nó... chỗ nào cũng cả
đống tiền đô chồng lên, không ít. Mà đă mang
thân đi bụi, nên chỉ nh́n chơi thôi!!...... - "Ḿnh
đi tiếp nha em!"
Chạy theo con đường dọc bờ biển lên
hướng Bắc của RG (bất cứ chuyến đi nào tới tỉnh nào
có biển, thường thường tụi này chỉ dành một ít thời
gian chạy ḷng ṿng trong phố thôi, c̣n th́ cứ chạy
theo những con đường ven theo biển, để ngắm biển,
hoặc ngắm chân dài tắm biển, và có gió từ biển thổi
vô, mát mẻ hơn.. hehehe..).
Chừng như là c̣n chờ điều đ́nh giá cả để biến
thành resort, pḥng trà hay những loại kinh doanh
hốt nhiều tiền hơn, nên nhiều nhà cửa ở khúc này có
vẻ sụp xệ, rách nát, không sửa sang ǵ, vá víu chằng
chịt, dù nằm dọc theo bờ biển, ngon lành lắm. Những
khu đất tao nghĩ rờ vô phỏng tay, đâu phải của bở
đâu, tao nghĩ vậy!
Ṿng vèo một đoạn khoảng 5, 7 trăm thước, tới một
cây cầu nhỏ quẹo trái, tụi này thấy bên kia có để
bảng "Bến tàu cao tốc đi Phú Quốc", dzọt qua liền.
Nghe nói về cái bến tàu này nhiều rồi, vô trỏng coi
thử nó ra làm sao ??
Pḥng bán vé nhỏ thôi, nằm chen giữa những quán cơm
quán phở, quán cà phê_"Thóc lúa tới đâu th́ bồ câu
tới đó" mà lỵ, chỗ nào có khách du lịch th́ có hàng
quán mọc ra như nấm. Có một ngôi nhà cũng khá lớn,
cách biển bởi một con đường nhựa khá rộng, khoảng 10
mét, mái ṿm cao, quay mặt ra biển, có bảng đề
"Pḥng chờ của khách", có khoảng hai ba chục người
ngồi trên những chiếc ghế nhựa, có xách tay hành lư
đặt một bên. Trong khu nhà đó lại thấy có bảng ghi "Công
ty xe khách Phương Trang", hổng biết đi tuyến đường
nào, v́ đâu có thèm đọc, đi ngắm biển chớ đâu phải
đi kiếm xe đ̣.. hehe.. và đàng sau ngôi nhà có một
băi giữ xe khá rộng, có đề bảng"Giữ xe 24/24", tụi
tao thấy có giữ cả xe hơi, xe tải loại nhỏ.
Ra cầu tàu chụp h́nh. Chạy lui chạy tới "lăng xăng",
và tao cứ nghe những tiếng "léo nhéo" đằng ghế sau
vang lên đều đều_"Ḿnh đi Phú Quốc chơi một chuyến
đi anh... Ḿnh đi Phú Quốc chơi một chuyến đi anh..."
liên tu bất tận, không ngừng nghỉ.. .có lẽ thấy tao
không gật đầu hay lắc đầu ǵ ráo, nên tiếng léo nhéo
cứ tiếp tục, đều đều... không biết mệt là ǵ...
Viết tới đây, tao thấy hơi 'ân hận' một chút v́ đă
dùng từ "léo nhéo" khi viết về cái "rờ mọoc" của tao.
"Ai em só ri,há ni".. hihihi.. "You're my heart, you
my soul" mà dùng cái từ ǵ mà nghe muốn đục "phù mỏ",
muốn đá cho một đá giữa "bộ hạ" cho trợn trắng con
mắt cho biết "lễ độ" là ǵ.. hihihi... "Só ri rồi mà
há ni, đừng nóng. Mắt trợn lên coi giống "bà chằng
lửa" quá chừng luôn!! hehehe..."
Số là mấy năm nay rồi, "bà thôn" của tao, lâu lâu
nghe có ai nói tới đi đảo PQ chơi, ví dụ như hôm
trước nghe vợ chồng thằng Châu đi PQ săn vịt trời,
bắn le le dzậy đó... hihi.. là y như rằng, cô ấy
chạy tới một bên "̣n en ỏn ẻn", tụng như tụng kinh:
"Bữa nào ḿnh đi PQ chơi một chuyến đi anh, em chưa
đi PQ bao giờ hết. Bữa nào ḿnh đi ra đó một chuyến
cho biết dzới ngừ ta nha anh !!". Mỗi lần nghe tụng
là tao muốn "đứt ruột đứt gan". Mà nghĩ cho cùng,
tao cũng chưa biết PQ ra sao, nên cũng muốn đi lắm,
nên tao hứa: "Ờ, khi nào có dịp thuận tiện, ḿnh đi
một chiến cho biết!!"
Hôm nay đúng là cơ hội thuận tiện nhất trên đời rồi
c̣n ǵ, phải không mấy huynh??
Trong khu bến tàu tốc hành có một cái chợ nhỏ xíu,
tao liền nói: "Ḿnh dzô đó coi có thứ ǵ ăn cho chắc
bụng, rồi tính sau, OK??". OK là cái chắc gồi!! Bụng
nó cứ sôi lên sùng sục, thiên hạ đi ngang qua c̣n
nghe rơ mồn một, chớ đừng nói...
Chợ bé tư như cái bàn tay, nhưng cũng bán đủ các thứ,
nào cá thịt, rau quả, quần áo, cơm phở.. chả thiếu
món ǵ... tụi này chạy một ṿng, mất chừng 30 giây
là.. hết chợ, mà quái đản thiệt, cả chợ ḍm tụi này
lom lom như nh́n thấy UPO, người ngoài hành tinh, có
lẽ thấy v́ thấy một cái xe hổng giống ai, lại mang
bảng số 49, từ trên núi xuống tận phố biển... bị bao
nhiêu cặp mắt đổ dồn vô, tụi này thấy hết đói, quay
trở ra. Có một anh chàng xe ôm ngồi đọc báo ở một
quán nước đầu chợ, 2 đứa tấp vô hỏi thăm: "Tàu cao
tốc ở đây thấy nhỏ quá, tụi tui muốn chở chiếc xe
này đi PQ, họ có chở được không anh bạn??" - "Xe hai
bánh th́ họ chỉ chở được 10 thôi, c̣n xe này th́
không biết họ có chở không? Nếu muốn tui gọi điện
thoại cho chủ tàu quen, hỏi dùm cho."
Tụi này quay qua hỏi giá, th́ được trả lời, người
th́ 350 ngàn, một chiếc 2 bánh th́ 185 ngàn, c̣n
chiếc này không biết trả bao nhiêu !!
Anh chàng xe ôm cũng tốt bụng, anh ta nói: " Khi năy,
khi 2 ông bà chạy vô chợ, thấy bảng số 49, tui nghĩ,
chà chà 2 ông bà này chịu chơi dữ à nha, đi xa dữ
thần ôn à nha. Bây giờ, tui chỉ cho, hai người nên
đi lên Hà Tiên, trên đó có phà lớn, chở cả xe tải,
xe hành khách 56 chổ luôn, giá vé chỉ bằng một nửa ở
đây thôi. Xe này chạy thẳng lên phà luôn, không như
ở đây, xe 2 bánh phải có người khuân vác lên xuống,
xe này ai vác cho nỗi.
- "Đây lên Hà Tiên bao xa dzậy??", tao liền hỏi.
- "Khoảng trên 90 cây thôi,gần mà", anh ta trả lời
tỉnh queo.
Mà cũng phải thôi, từ miền núi xuống đây cả ngàn cây
số, mà c̣n chạy được, không ngán, huống hồ ǵ chạy
thêm 90, 100 cây nữa, chiện nhỏ như cái chân thỏ...
lalala...
Tụi này nói cám ơn nhiều, rồi chạy ngược trở ra. Bà
đầm nói: - "Lúc năy bên kia cầu em thấy có quán cơm,
thấy cũng sạch sẽ lắm, ḿnh qua bển ăn rồi đi Hà
Tiên." - "Ờ,ăn cơm cho chắc bụng"
Quán nhỏ thôi, ông chủ hiếu khách lắm, đẩy chiếc xe
của ổng vô trong để có chỗ cho tụi này đậu dưới bóng
mát. Dễ thương chi lạ! Tao kêu một dĩa cơm sườn
nướng chả, bà đầm tao th́ mê món bún nước lèo, mà
hết rồi nên đành "ngậm ngùi" ăn tô hủ tiếu xương dằn
bụng. Thấy anh chủ quán dzui dzẻ, và thật thà nên
tao vừa ăn vừa hỏi thăm về những sinh hoạt thường
ngày của thị xă RG. Cũng biết thêm một vài điều lư
thú của phố biển. Ăn rồi, trả tiền, hỏi đường đi Hà
Tiên (HT),
- "Dễ lắm, bây giờ chạy trở lại, qua cái cầu
hồi năy đó, chạy thẳng tới hết đường, quẹo phải. Cứ
một đường là tới HT.
- Cám ơn ông bà chủ nhiều, tụi này đi nha.
Chợt gió ngoài biển thổi vô ào ào, ông chủ liền nói:
-"Sắp mưa rồi đó, đi hổng kịp đâu, hay là 2 ông bà
chạy qua cầu, ghé vô miếu thờ của cụ NGUYỄN TRUNG
TRỰC thắp cho cụ nén nhang, đồng thời trú mưa ở
trỏng, chờ mưa tạnh hăy đi. Tụi tui ở đây biết mà,
hể gió ngoài biển thổi vô như dzậy là sắp mưa lớn
rồi đó, đi lẹ chớ không tui sợ chưa vô tới miếu là
ướt hết trơn hết trụi đó."
Tao hỏi, Miếu cụ Nguyễn Trung Trực ở đâu?? Ông lấy
tay chỉ qua con lạch nói:
- Đó, qua cầu quẹo trái là tới rồi"
- Dzậy mà hồi năy chạy ngang qua tui tưởng là cái
chùa, đâu có biết đâu. Cám ơn nha", dzọt lẹ.
Hết thấy đường gồi, só ri nha
mấy huynh, tính gỏ cho hết phần này, nhưng lực
bất tùng tâm... hehehe... só ri...
Báng, cám ơn mày đă có lời khích lệ tao. Tao c̣n
nợ đồng môn về tập hồi kư. Hoa Lan Công Tử, quên
đi th́ không sao, nhưng mỗi lần nhớ tới lời hứa
lèo của tao là phải chạy vô tủ lạnh lấy bịch
nước đá to đùng để dằn lên bụng cho nó'hạ hỏa',
v́ sốt ruột (ruột bị nóng sốt !! hehehe) v́ cứ
nghe tao nói hoài mà nửa chữ cũng không thấy,
lấy đâu ra một bài.
HLCT ơi ời, nhớ chườm nước đá thường xuyên
nghe,đừng để v́ lời 'hứa lèo'của tao mà cái ruột
bị "overheat" là tao trở thành tội nhân thiên cổ
về cái tội hại bạn đó nha... hehehe...
C̣n thằng Hoài nói tao làm một
chiến Bắc du,tao cũng có dự tính gồi.Số tao hạp
với con ngựa.Hạp là hể tới năm ngựa,tháng ngựa
là có việc đi nhông nhông ngoài đường suốt,(tao
c̣n nhớ bà Nội tao hay nói "Ăn rồi nó cứ chạy
nhông ngoài đường như con ngựa Thượng Tứ", cho
tới giờ tao cũng chưa biết con ngựa Thượng Tứ là
cái con ngựa ǵ nữa !! Có huynh nào người Huế
làm ơn giảng cho em nghe về con ngựa Thượng Tứ
đó được hôn, em cám ơn nhiều.
Trong những ngày cuối năm con Rắn (con rắn không
được hạp với tao lắm,v́ nhiều năm Tỵ trong suốt
chiều dài đời tao, tao thường gặp nhiều chiện
xúi quẩy, chiện mắc dịch mắc gió ǵ đâu không hà,
chả có chiện ǵ may mắn hết ???) Thậm chí có
nhiều lúc tao c̣n nghĩ, có lẽ ông Trời "tặng"
cho tao những ngày tháng "hổng được hên"
như dzị để tao bớt quậy, ráng tu thân tích đức,
ăn năn đền bù phần nào tội lỗi của ḿnh...
hihihi... (có lẽ đúng ??)
Những ngày cuối năm con rắn, tao cứ mong ngày
giờ qua cho lẹ, và tao thường nói với 'bà thôn'
là phải chuẩn bị tinh thần cho ngon lành, sang
năm là tụi ḿnh sẽ cỡi ngựa sắt lông nhông ngoài
đường suốt đó nha. C̣n "tặng" thêm một câu xanh
dờn, ''đứa nào mà la mệt th́ ở nhà một ḿnh đó
nha !!" (đúng là hù 'nhân dân', c̣n có nửa cái
chân, chạy đường xa, nhiều điều bất tiện kể
không xiết, c̣n bày đặt lên mặt làm như ngon!!)
Cuối năm ngoái, ngồi uống cà phê Bờ Kè có thằng
Hiệp, thằng Châu Chấu, thằng Lê Anh, tao nói
tính đi hành hương Thánh Địa La Vang ở Quảng Trị
một chuyến bằng con ngựa trời, thằng Lê Anh phán:
"Mày thành quỷ mà đi ra đó làm ǵ??". Tao
nói,"quỷ hay không quỷ tao đế cần biết, tao có
ḷng là được gồi, hơn nữa, tao đi để CẦU với XIN
không hà, dại ǵ mà không đi".
Dự tính du Bắc bị đảo ngược, phải du Nam.
Sau ngày Hội Ngộ
đầu năm Giáp Ngọ, trong một buổi cà phê sáng ở
Bờ Kè, khoảng mười thằng, nhớ không rơ, h́nh như
là thằng Hào hay Liêm ĐM ǵ đó nói_"Mày không ra
mắt 'bà thôn'của mày cho a/e 471 ǵ hết, tụi tao
đâu có biết bà này!! Một thằng, tao nhớ không
lầm là thằng Hiệp, phán một câu xanh dờn :_"Hay
là ḿnh tổ chức đám cưới cho nó đi, sẵn có mấy
thằng bên ngoại dźa, ḿnh làm luôn đi" .Một
chiện mà tao chưa bao giờ, không bao giờ dám
nghĩ tới.
Vậy là cả bàn cà phê sôi nổi hẳn
lên. "Mày đừng có lo, có anh em tụi tao lo cho,
có thiếu chỗ nào tụi tao đắp vô, phải có một
buổi lễ để 471 nhận dâu chớ, im ru bà rù th́ làm
sao dám gọi là con dâu 471 được.
Thật ḷng mà nói, hai đứa tao cảm kích
trước những tấm ḷng đầy thương yêu của đồng môn
AN LỘC vô cùng. Hai đứa tự nhiên ngồi phỗng ra
như 2 con ngỗng đực.
(Xem thêm:
HÔN LỄ HT HUỲNH TẤN LỘC)
Mấy HT bên ngoại, nhất là Liêm ĐM
là người chửi tao nhiều nhất về chuyện không lo
làm giấy tờ để đưa bà thôn qua bển. Nó nói
:_"Hay là mày sợ giống như Lam Phương trong bản
nhạc LẦM. Tao cười. Không nói ǵ. Tao đă nghiệm
ra nhiều điều trong cái ô trọc của kiếp người,
và điều tao thường suy nghĩ nhất là : "Cài ǵ
trời cho ḿnh, th́ là của ḿnh, cái ǵ mà trời
cho người khác, là của người khác", dù cho có
ganh tỵ, có dành giựt, cố chiếm hữu th́ kết quả
cũng không là ǵ, không ra ǵ. Vậy thôi!! Nếu bà
thôn của tao có tấm ḷng chung thủy th́ ở đâu
trên quả địa cầu này cũng là người chung vai sát
cánh với tao, và ngược lại, nếu con người đă có
mầm mống của sự phản trắc th́ chịu thua, trời
cũng không cản được, nói chi đến con người. Đúng
không mấy huynh?? Đừng quá đặt nặng, quá câu nệ
làm ǵ cho nó mệt trí, mất vui, lại dễ sứt mẻ,
gẫy đổ.
Sở dĩ tao ṿng vo
trở lại chuyện cũ một chút cũng là để giải thích
tại sao không cỡi con ngựa trời đi ngược ra Bắc
một chuyến để đời. V́ sau đó, tao phải xuôi Nam
để làm giấy tờ. Tính ra, từ qua tết tới giờ, tụi
tao đi Sóc Trăng có 7 chuyến chớ nhiều nhặng ǵ
cho cam, chưa kể mấy chuyến SG_ĐL, đi lo công
chuyện khác.
Đă nói là có nút ruồi lăng tử dưới ḷng bàn
chân, không đi ở nhà nó cứ bứt rứt trong bụng.
(KÍNH XIN QUƯ HUYNH ĐỌC KỸ , em dziết là BỨT RỨT,
chớ không phải là chữ có mùi ống cống"BỨT XÚC"
nha, hôm nào rảnh rỗi, em sẽ định nghĩa cái chữ
có mùi chuột chết đó cho quư HUYNH thưởng lăm,
ráng đợi nha... hehehe...). Hơn nữa,tao c̣n phải
lo làm giấy tờ bảo lănh để đưa người YÊU DẤU qua
bển, đi giang hồ tiếp, nên chắc là không c̣n có
thời gian để đi bụi bên này nhiều nữa đâu!!
Giữa tháng 9, em sẽ có mặt ở bển. Chỉ
nghĩ tới được gặp nhiều bằng hữu sau mấy mươi
năm không gặp, có đồng môn chưa gặp mặt lần nào,
dù là cùng khóa, đàn em nôn nóng, ''RẠO RỰC''
quá chừng. Có thể nói là c̣n hơn đi cua gái lần
đầu nữa đó mấy huynh ui. Đă quá đă !! ĐĂ ĐẾ CHỊU
ĐƯỢC !! C̣n hơn là c... nữa đó!! HỐ HỐ HỐ !! SEE
YA SOON !!
Phải công nhận, những cơn mưa rào ở BL đến thật
nhanh, mới nói thêm có mấy câu là cơn mưa đă ập tới.
Từ chỗ quán ăn qua miếu thờ cụ Nguyễn Trung Trực
khoảng 300 mét thôi, vậy mà khi tụi này dừng xe
trong sân miếu, đă ướt hết quần áo. Đừng quan tâm
làm chi ba cái chiện lẻ tẻ.Xứ nóng mà, chút xíu là
khô thôi, chả chết thằng Tây nào !
Đi vô miếu,
thắp 3 nén nhang,xá ba xá, cắm vào lư hương đặt phía
trước bức h́nh lớn của vị anh hùng dân tộc treo trên
cao, hai đứa đứng im một phút đi mặc niệm bậc tiền
bối đă 'Vị quốc vong thân' trong cuộc chiến chống
lại thực dân Pháp, đă được ghi tiếng thơm vào sử
sách.
Miếu thờ cụ NTT khá to lớn,
bề thế. Trần cao khoảng mười mấy mét, những trụ
chống bằng gỗ tṛn, đánh vẹc ni sậm, bóng loáng.
H́nh cụ, bài vị của cụ cùng bài vị của những binh
lính thuộc quyền đều được sơn son thếp vàng, trang
trí hoa văn đẹp đẽ, nh́n lóa cả mắt. Dân địa phương
cũng như là khách du lịch vô ra, chiêm ngắm, thắp
nhang vái lạy tấp nập. Nghe anh chủ quán cơm nói
những ngày cuối tháng 8 là ngày lễ hội, khách thập
phương đổ về rất đông. Không biết họ đến cầu xin cụ
hay khấn vái điều ǵ, nhưng thấy cúng dường nhiều
lắm. Có mấy bàn có người nhận tiền, ghi biên lai
đàng hoàng, và có nhiều thùng có khóa, để người ta
bỏ tiền vô cái đường rănh ở trên. Tụi này thấy có
mấy mươi người đang khiêng đồ đi ra đi vô rộn rịp,
hỏi thăm th́ được trả lời: "Lo chuẩn bị, lau chùi
dọn dẹp để cho ngày lễ hội sắp tới."
Trong miếu có một chiếc
chiếu được cuộn tṛn với cây đ̣n vông, đặt trên một
cái giá cao hơn đầu người, chắc chắn. Có gắn tấm
bảng ghi là chiều ngang 1.8 mét, chiều dài 40 mét và
một tấm bảng ghi lịch sử chiếc chiếu, đại khái là:
Khi cụ bị điệu ra pháp trường xử chém, dân chúng sợ
đầu cụ rơi xuống đất, nên dệt một chiếc chiếu có
kích thước như trên, trải dưới đất trước mặt cụ, nên
khi bị hành quyết, đầu của cụ rơi trên chiếc chiếu,
và máu của cụ chảy tới đâu th́ đọng lại chỗ đó và
tạo nên những chữ Thọ?? Có một câu viết mà tao không
nhớ nguyên văn nhưng đại ư nói là: Cụ c̣n dùng 2 tay
nhặt đầu gắn trở lại vào cổ ḿnh, rồi quay đầu lại
trợn mắt nh́n trừng trừng vào mặt quan binh, toán
hành h́nh người Pháp, làm cả bọn hoảng hồn bỏ chạy
tán loạn?. Và chiếc chiếu đặt trên giá đó là chiếc
chiếu được dân chúng dệt lại để nhắc nhớ sự tích
trên!! "I have no idea about that!!" Chỉ thấy sao
thuật lại như vậy thôi.
Một điều nữa mà người chủ tiệm
ăn nói cho nghe là, trong những ngày hội ở miếu cụ,
nhiều thương gia, công ty ở RG cũng như các thành
phố khác chở đến mấy tấn gạo, nước uống, rau cải, cá
thịt để nấu ăn miễn phí cho khách thập phương đổ về,
việc nấu nướng do một hội toàn là người t́nh nguyện
phụ trách, phục vụ 1 ngày 3 bữa, sáng trưa tối, đầy
đủ. Khi lễ hội bắt đầu, những con đường dẫn vào miếu
cụ đều cấm tất cả các loại xe, chỉ dành cho người đi
bộ, vậy mà vẫn không có chỗ chen chân. Đặc quánh.
Người là người. Khiếp thật!! Và kéo dài cả tuần lễ,
10 ngày như vậy.
C̣n có một ngôi nhà xây kế bên,
nghe nói của một tên nào 'ăn ké' xây thêm để làm nhà
chưng bày những khí cụ, những ǵ liên quan đến công
cuộc chống Pháp của cụ. Tao không vô, v́.. nghe nói
có tên 'ăn ké' là mất hứng.
Phía sân trước có một bức tượng
tạc cụ NTT, tính chụp h́nh kỹ niệm, thấy đông người
đứng chung quanh chờ phiên ḿnh, tụi tao đi ra cổng.
Bên kia đường là con sông có cây cầu tụi này chạy
qua khi năy, có neo một con tàu sắt. Một người nói,
tàu đó của tài tử ǵ đó mua để đóng phim nói về cụ
NTT, khi phim hoàn thành, đem chiếc tàu đó neo trước
miếu của cụ để làm vật chưng bày, kỷ niệm!! Tàu nằm
im đó, rỉ sét, hoang phế, chả thấy ai bén mảng,
thảng hoặc có đi qua đi lại, nh́n nh́n, chớ không
phải nh́n ngắm nha, rồi đi luôn.
Cơn mưa rào giữa trưa mùa hạ,
chợt đến, chợt đi. Mặt trời lại chói chan. Trên mặt
đường nhựa c̣n những vũng nước đọng lại, loang loáng.
Con ngựa sắt trung thành tiếp tục chở đôi "uyên ương
lăng tử" lên đường, trực chỉ Hà Tiên.
Ḷng vẫn say mê bài hát "Ngựa phi
đường xa". Cao hứng hát lên oang oang!! Hai đứa quên
hết mệt mỏi, quên mất cơn mưa; quên cả những ổ gà,
những mu rùa rải rác trên con đường. Cười vang!!
Cốc chủ Tiên Sinh ui, một thằng cháu nghe
nói cậu chạy lung tung ta bà thế giới, nó
nói:_"Sao cậu hổng mua một cái 'helmet cam'
gắn trên mũ, đi đâu ḿnh quay tới đó, đăng
lên You Tube cho bà con coi đỡ buồn??" Tao
nói cậu có nghĩ tới chiện đó gồi, có đi tới
tiệm t́m một cái, tính vừa chạy vừa quay để
làm tài liệu viết bài, mà ở đây tất cả toàn
là hàng của thằng tàu khựa, nên dứt khoát
không mua. Ở nhà lỡ mua thứ ǵ th́ xài đỡ
thứ đó, hổng lẽ đem vứt đi, lấy tiền đâu mua
lại thứ khác. Từ rày về sau, nhất định tẩy
chay hàng hóa của thằng khốn nạn đó!! Nghĩ
cũng tiếc là không có được những clip sống
động đó để coi lại cho nó dzui, nhưng...
thôi kệ, chụp h́nh cũng quư lắm rồi !
Lăo Bách ui, dạo này đă "hít thở
không khí tự do"ngon lành gồi phải không??
Thấy lăo đưa lên mấy đoạn video clip nói về
xoang mũi, coi cũng thích lắm, biết thêm một
tư; lại c̣n coi được những tấm h́nh 2 Ô/B đi
hấp hôn, đẹp và t́nh tứ đế chịu nổi, chúc
mừng, chúc mừng. Rất vui v́ thấy bạn ḿnh
khỏe mạnh, tươi trẻ hơn trước. Hẹn Lăo trong
một ngày vui nào đó,gần thôi !
Tớ c̣n đang băn khoăn về thằng Thụy,
không biết lóng rày nó có khỏe không mà sao
ít thấy lên tiếng?? Thụy ới ời, dạo này có
ngon lành hơn trước không?? nói cho a/e mừng,
mấy tấm h́nh b/b đăng lên, tao thấy mầy và
bà đầm của mày rất ư là t́nh tứ, rất đẹp đôi,
tao ngắm h́nh tụi mày mà chắt lưỡi hít hà,
khen hoài!! hehehe
C̣n Lăo Sáo Dzù dạo này thấy đă chịu
xuất hành đi "chinh Nam phạt Bắc" ́
xèo, vẫn ngon cơm ngọt nước như dạo nào, tao
mừng cho mày. Sau này có dịp tao sẽ đi San
Diego ghé thăm bạn hiền. Ráng giữ sức khỏe
nha anh Sáo, để a/e gặp nhau c̣n tâm sự vụn
dài dài chứ... hehehe...
Trong dịp đám cưới con gái của thằng Lân,
có thể tao sẽ đi một ṿng Cali để thăm quư
bằng hữu AN LỘC, hy vọng sẽ được gặp để biết
càng nhiều càng vui. Mong lắm thay!! Thằng
Hiệp và thằng Châu cũng dự định xuất ngoại
đi du hành xứ sở Cờ Hoa, vẫn chưa biết ngày
giờ nào. Chắc chắn là sẽ họp mặt nhau bên
bển, vui cười thỏa thích... C̉N G̀ BẰNG !
Hà Tiên, cái
tên chẳng xa lạ ǵ,từ khi học Địa Lư ở trung học đệ
nhất cấp. Sau này, đi lính đóng ở Sa Đéc th́ c̣n nghe
hoài hoài, nhưng chưa bao giờ đặt chân đến, bà thôn
của tao cũng vậy, chưa đến bao giờ. Nên khi tao nói
dzọt, hai đứa đều phấn khích, v́ sắp sửa biết thêm
được một tỉnh mới, thành phố lạ là sẽ thấy những điều
mới lạ (quen quá nhiều khi nhàm đâm ra chán??).
Tao chạy chậm v́ c̣n trong thị trấn, hơn nữa vừa
chạy vừa nh́n qua nh́n lại coi có ǵ ngộ, có ǵ hay
để tấp vô coi. Không có ǵ đặc biệt, v́ hầu như những
người có tiền đều di chuyển qua những khu vực khác
đang phát triển mạnh hơn, dễ làm ăn hơn. Đang nh́n
bâng quơ tao nghe rờ mọt của tao lên tiếng:
- Anh, anh, ṿng trở lại để em mua bánh bông lan.
- Ở đâu?? , tao hỏi.
- Dưới cái cây phượng vĩ trước cổng trường tiểu học
kia ḱa.
Vậy là ṿng lại đậu ngay trước một bà đang nướng
bánh bông lan thơm lựng, mua một chục cái, bỏ bao treo
ṭn ten trên cái móc để treo mũ bảo hiểm.
Từ ngày đi bụi với cái "chú tiểu đồng" này, tao lại
lây nhiễm cái tật ăn vặt ngoài đường. Thật t́nh mà
nói, trước giờ đâu có!! Never!! Th́ đúng rồi, hồi đó
đến giờ mày đâu có cơ hội được đi bụi như thế này
bao giờ đâu mà đem ra so sánh. Lăng xẹt!!! Giờ được đi
chỗ nọ chỗ kia, lúc nào cũng có một hồng nhan tri kỷ
bên cạnh, mày không ăn vặt mới là lạ đó. Dzui dzẻ quá
"chời" c̣n bày đặt này nọ kia, thôi bỏ đi tám, làm bộ
hoài, nghe mà nực gà.. h́ h́ h́.. cười giả lả...
Hai đứa khoái mấy cái món như chuối chiên, chuối
bọc nếp nướng, khoai lang luộc, đậu phụng luộc, bánh
tiêu, bánh ít nước tro, bưởi, nhất hạng là bưởi da
xanh, chuối tiêu... ối dào, tùm lum thứ. Bà thôn th́ c̣n
thêm món xoài xanh chấm muối ớt, mận, măng cụt, chôm
chôm, nhăn, mít Thái... loạn cào cào, tùy theo mùa, và
c̣n tùy theo thời tiết nắng mưa, nóng lạnh.
Ăn vặt là chiện thường t́nh của đàn bà mà!! Món
nào chua quá là tao thua, v́ bị ê răng và làm cho xót
ruột, đói bụng muốn ăn liền x́ bốc; không tốt lành ǵ
v́ sẽ mập ù th́ đổ nợ; nên món nào tao không ăn, th́
được nghe tiếng cám ơn rất ư là "ngọt ngào", và cô ta
cứ việc thoải mái, vừa ăn vừa chép chép miệng để
nhem thèm cho chảy nước miếng chơi
- "Tớ chả thèm, thèm
th́ nhào vô dành ăn gồi, hổng có ngồi im nh́n miệng
đâu. C̣n khuya!! "Nói th́ nói dzị, cũng ngồi nuốt nước
miếng lia lịa... hehehe... nhưng "nỏ" dám đụng tới...
Con đường liên tỉnh BL-HT hơi hẹp, nhiều khúc chỉ
vừa khít cho hai xe đ̣ chạy ngược chiều nhau mà
thôi, nên trong lúc chạy, tao phải luôn luôn nh́n kính
chiếu hậu để coi có chiếc xe đ̣ hay xe tải nào không,
nếu cần, chạy chậm cho nó qua mặt, chắc ăn, khỏi dành đường, đỡ nguy hiểm.
Khi chạy ngang qua một cái quận ǵ đó, tao đang
ngon trớn, th́ lại được nghe giọng "oanh vàng'' thánh
thót:
- Táo xanh ḱa anh!!.
Bấm bụng ṿng lại, ngừng xe để bà đầm mua 2 kg, v́
nếu không th́ sau đó, khi đă"an vị" trong một pḥng
trọ nào đó, tắm rửa xong rồi, hai lỗ tai sẽ bị "phạt
dă chiến", chịu không thấu; nào là:
- Ông bị điếc đặc nên người ta kêu ngừng lại mà ông
hổng nghe" hoặc là:
- Ông sợ trể hẹn dzới bà nào mà phóng xe bạt
mạng, hổng chịu ngừng chút xíu để người ta mua(cái
món ăn vặt nào đó), giờ thèm muốn chết mà đành
nhịn, có được mua đâu mà ăn" (Dzừa kêu ca lại dzừa như
rơm rớm nước mắt, thảm năo đế chịu nổi!!) hehehe...
Đại loại là như rứa, c̣n nhiều lắm nhưng dài ḍng
về cái chiện này sợ mấy huynh.. mệt.. nên thôi. Mà nghĩ
cho cùng, giống như trong show TV Mỹ "Married with
children" vậy đó, có nhiều pha dở khóc dở cười, không
những mẹ mà c̣n thêm đứa con gái nữa chứ!! Nhưng mà
thử đặt câu hỏi, nếu tao hổng có được dzậy, th́ những
ngày tháng hoàng hôn bóng xế, cuộc đời của tao chắc
tàn lụi dần trong buồn bă, rồi âm thầm ra đi trong
hiu quạnh!! Tạ Ơn Trời!! Hơn thế nữa, "honey'' của
tao chỉ đ̣i ăn quà vặt thôi, chứ có đ̣i hỏi cao lương
mỹ vị trong những nhà hàng sang trọng ǵ đâu mà
nói, phúc đức Ông Bà c̣n để lại cho tao!!
Hơn nữa đường,
trời nắng đổ lửa. Hai bên là những
làng mạc nhỏ. Có một vài quán cà phê dựng sơ sài, lụp
xụp, bụi bậm. Tụi này thấy có một quán bi da nhỏ ven
lộ, đóng cửa, chắc không có khách; đằng trước có một
băng ghế đá đặt dưới bóng cây trứng cá, tàng cây khá
lớn, rợp bóng, mát mẻ, bèn ngừng xe, leo xuống, ngồi trên
ghế đá có dựa lưng cho nó giăn cái xương sống. Lấy
nước lọc mang theo, lấy bánh bông lan, táo hồng ra
đớp, đỡ mệt. Thấy kế bên có cây khế, bà thôn của tao
đ̣i leo lên hái mấy trái, tao can:
- Thôi em, không biết leo trèo, mà ḿnh đang đi ngoài
đường, lỡ té lọi tay lọi gị nó phiền lắm, đừng có ham
tṛ con nít nữa, ngồi nghỉ cho nó phẻ rồi ḿnh c̣n đi
tiếp, làm ơn đi cưng!!"
Nghe nói dzị, cô ấy ngồi im, nhưng c̣n ấm ức trong
bụng, nên chuyển qua ngồi đếm coi trên cây có bao
nhiêu trái... khế. Đúng là con nít. Tao nghĩ bụng, ờ th́
cứ tha hồ mà đếm, đếm hết khế rồi xoay qua đếm trứng
cá cũng hổng chết thằng Tây nào, miễn là đừng nổi
chứng đ̣i leo cây là được gồi. Em sợ bà luôn!! Không
phải tuổi con khỉ mà ưng leo trèo, điệu này chắc là
đệ tử của Tôn Ngộ Không quá.. hehehe
Hay là coi phim Tôn Ngộ Không do Trương Vệ Kiện
đóng hài hước quá nên bị nhiễm nặng gồi... hehehe.. Khổ
thân em!!
Nghỉ 20 phút, tiếp tục cuộc hành tŕnh đến xứ sở
"Nàng tiên cá" thôi (HT dịch trại ra có phải là nàng
tiên cá không mấy huynh, em dịch đại!). "Hồn bướm mà
cứ mơ tiên", thế mới khổ thân. Kệ bà nó, có tiên hay
không có tiên, tao cũng mặc kệ, quan trọng là ở đó có
phà ra Phú Quốc là ăn được gồi.
Nửa tiếng sau, thấy có bảng đề chữ: Hà Tiên kính
chào quư khách, nhào vô chụp mấy tấm h́nh, rồi tà tà
chạy vô. Có một băi biển dọc theo đường lộ, một dăy
lều bằng lá dừa, mấy chiếc ghe cá neo gần đó, đang
xuống cá, tôm, mực. Đ́nh ghé vô coi cho biết, nhưng thấy
nhiều xe thồ với những chiếc sọt lớn cột hai
bên, đang đậu bên đường, tao nghĩ chắc họ đợi để đưa
hải sản về vựa, hoặc chở đi giao cho mối, nhà hàng
hay ǵ đó, đường hẹp, ḿnh tấp vô làm cản trở việc làm
ăn của người ta, nên đi luôn.
Khi đang chạy trên cầu Tô Châu, phụ xe ngồi đằng
sau tài xế vổ vổ lên vai, nói"
- Bến phà đi PQ ḱa anh!!
- Đâu? Đâu?. Vừa tấp xe vô tao vừa hỏi.
Phụ xe chỉ tay về phía phải cây cầu, vừa nói:
- Đó! Đó! Có một dăy nhà dài dài, trên có tấm bảng
đó, chắc là pḥng bán vé; c̣n ở dưới bến có chiếc phà
đang đậu ḱa, thấy chưa ông nội??"
- Thấy gồi bà ngoại. Ḿnh xuống đó hỏi thăm sáng mai
mấy giờ khởi hành.
- Chuyến sớm nhất là 6 giờ sáng, có
mặt ở đây trước 15, 20 phút để mua vé và xuống
phà. Đúng giờ là chạy, không có đợi!!.
Cô bán vé trả
lời khi được hỏi.
Có bảng giá treo kế bên: 185 ngàn
1 người, xe gắn máy 80 ngàn
và một dọc dài giá cước các xe
khác, tùy theo loại. Tao phải hỏi cho rơ ràng:
- Dzị chiếc xe này thêm 2 bánh 2 bên có lấy thêm
tiền không?
Cô bán vé đứng lên, nh́n qua khung cửa nhỏ, thấy
con ngựa "hậu duệ của con ngựa sắt mà Thánh Gióng
cưỡi ngày xưa để đi đánh quân Tàu phù", cô nhỏ nói:
- Cùng một giá như xe 2 bánh!
- OK, cám ơn. Sáng mai tụi này tới mua vé. Bye
!!
Hai đứa cùng thở phào! Xong một việc chính, bây
giờ hỏi đường đi Ba Ḥn, nghe nói cũng có một vài
nhiêu khê, nên hổng đi, đi Thạch Động coi thử ra sao
mà gọi là Thạch Động?? Chạy tiếp qua cầu Tô Châu, qua
bùng binh, chạy thẳng. Gặp 1 ngă 3, quẹo trái, chạy
khoảng 1 cây số là tới, TĐ nằm bên tay mặt,
gần xịt.
Từ cổng, có bảo vệ đông đen, vô phải mua vé, nhưng
nh́n thấy phải leo mấy mươi bậc cấp hơi dốc đứng, tao
mới hỏi một anh bảo vệ:
- Tụi này chạy xe vô được không? Đi từ sáng tới giờ
mệt gồi, giờ phải leo bực cấp, leo hổng nổi!!
Anh ta ḍm ḍm rồi nói:
- Được, chú mua vé rồi chạy xe vô, nhưng nhớ chạy từ
từ nha, người đi bộ đông lắm.
Tao mua vé, chạy xe vô cổng. Leo lên con dốc hơi
tức, vừa lầm bầm, mụ nội tao cũng không chạy nhanh
được, dốc tức như dzậy, xe lên tóe khói, tống ga mà nó
c̣n muốn tụt xuống, lấy con khỉ gió ǵ mà chạy
nhanh. Qua một cái cua cùi chỏ, lê một đoạn dốc nữa, có
một khoảng rộng để đậu xe, có nhiều cây cao bao
bọc, có gió thổi ŕ rào qua kẽ lá, nên đỡ nóng.
Tháo nón xuống, cỡi áo khoác, găng tay, cho vô cốp
xe, nh́n quanh nh́n quất, à th́ ra đây là một ngọn núi
đá thấp, không biết ai nghĩ ra việc đục đá thành
những ṿm, hang; xong đem nhiều pho tượng Phật, có cả
tượng Phật Bà Quan Âm, đặt lên những cục đá đă đục
làm thành những cái bệ. Hai đứa leo lên chừng 20 bậc
cấp tới một hang, rộng khoảng bốn mét, sâu vô trong
khoảng hơn 10 mét, trần được đục cao khoảng 8, 9
mét, để xây một cái chùa, dùng làm nơi chánh
điện, chính giữa để một pho tượng Phật khá lớn, thấy
chưng bày nhiều h́nh ảnh, tượng, b́nh bông hoa...
Tao
không biết rành lắm nên không vào chi tiết được. Hai
bên trái phải cũng được đục sâu trong đá để thờ một
số tượng Phật khác nữa.
Lúc đó trong chánh điện có đông người, một số
đang thắp nhang đứng lâm râm khấn vái, một số đứng
chung quanh cũng đang khấn xin. Bên tay phải, có một
nhà sư ngồi sau một cái bàn, trên bàn có mấy cuốn
sổ, chắc để ghi chép danh sách những người cúng
dường, và cũng ghi những ư chỉ mà ai đó muốn xin làm
ǵ đó cho ḿnh. Kế cái bàn đó là một hành lang đi ra
phía sau. Lại có hang đục trong núi đá để ai muốn leo
lên trên th́ leo. Tụi này không lên, 'quải' quá
rồi, chụp cho bà đầm mấy tấm h́nh kỷ niệm, rồi đi
xuống. Hơi bị thất vọng. Nói Thạch Động mà chả có
thạch nhũ ǵ hết, mà là một cái chùa. Rỉ rả quay về
thị trấn HT đi kiếm pḥng trọ, nhảy vô pḥng tắm, mở
ṿi sen, nước phun ào ào cho thân nhiệt hạ xuống. Nắng
nóng muốn khùng luôn. Mồ hôi mẹ mồ hôi con quện với
bụi đường giống như là bùn nhăo, phải tống hết xuống
ống cống cho nó nhẹ người.
Xong, thay quần áo chạy tà tà ra chợ kiếm thứ ǵ
ăn. Cũng vậy thôi, mỗi đứa một tô, bà đầm đi vô chợ cá
mua mấy con cua, một mớ tôm tít, mang ra nhờ chủ quán
ăn luộc dùm, ăn gọi là biết hải sản vùng HT như thế
nào!
No bụng, 2 đứa chạy ḷng ṿng kiếm cây xăng, đổ
đầy b́nh. Chui về pḥng trọ, để đồng hồ. Hai mạng leo
lên giường, nằm xoăi tay chân, ê ẩm toàn thân. Chả tên
nào nói với tên nào tiếng nào ngoài chữ good
night, honey. Hun nhau cái chóc, rồi đồng thăng. Hai chú
ỵ nằm lăn quay, ngáy kḥ kḥ, nh́n thấy hết ham đi
bụi. Có muốn ngủ mơ về cái ḥn đảo nằm khơi khơi
ngoài đại dương bao la kia cũng không đủ sức để mơ
nổi. Cũng không biết trong đêm có trở ḿnh lần nào
không?? Thiệt t́nh!!
4 giờ 45 sáng; dậy, làm vệ
sinh, trả tiền pḥng; tấp qua quán cà phê bên
cạnh, uống cà phê đá để lên cặp mắt có thần một
chút. Lên xe chạy qua cầu Tô Châu. Mua vé, lên phà đi
đến ḥn đảo nằm ở cực Nam của nước Việt: "PHÚ QUỐC".
Đọc những bài của Lăo Báng viết mạch lạc,
khúc chiết; thế mới đúng là ông thầy. Khi
nào có dịp sẽ ghé San Jose dâng gụ bái sư.
Người xưa có câu: "Không thầy đố mày làm nên!!"
không sai một ly ông cụ nào.
Lăo Báng ui, lễ bái sư có cần mâm xôi,con gà
trống thiến luộc, một lít gụ G̣ Đen chính
hiệu bà lang trọc không? Để tao lo sắm lễ
vật trước... hehehe.. có thêm bánh tráng
nướng nữa chứ..??
Và Công Tử Hoa Lan ui, tao đă về Đà Lạt
gồi, thật đáng tiếc là tao đă không chụp
h́nh phong cảnh nhiều để post trong bài viết
"Một chuyến đi". Lúc bắt đầu viết, tao chỉ
muốn viết kể vắn tắt những chặng đường đi
qua để... cho thằng Tuấn đọc đỡ buồn thôi.
V́ trước khi chia tay, thằng Tuấn nói với
tao mày đi tới đâu, như thế nào gọi điện kể
cho tao nghe nha, tao nói được gồi, có ǵ
tao viết vắn tắt, gởi vô trang thư của nhóm,
cho mày và bạn hữu đọc đỡ buồn, không ngờ
một số HT biểu tao viết nữa, viết nữa, c̣n 'hăm
he' tao mà không viết tiếp là có 'chiện
lớn', gáng chịu... nên tao cố vắt óc ra mà
viết, dzậy đó. Thực t́nh là tao tính để qua
bển, rồi từ từ viết lại, đâu dè..
Hơn nữa tao là tay non, chưa viết nhiều
nên chả có một chút xíu kinh nghiệm nào ráo
rạo, cũng thấy người ta viết phóng sự đường
dài cần phải có thêm nhiều thứ lắm, phải
viết thêm một số phong tục địa phương, nếu "đi
sâu đi sát đáy quần chúng" chừng nào càng
tốt chừng đó; đàng này tụi tao cứ chạy nhông
nhông ngoài đường, mặt mày ngơ ngơ ngáo ngáo
như Mán về thành, không phải mắt la mày lét
như đi ăn trộm, nhưng chỉ ngó ngang ngó dọc
coi có ǵ hay ho, có ǵ mới lạ để nh́n ngắm
chơi, để chụp h́nh chơi, vậy thôi, chả có
chủ tâm t́m hiểu thêm, nên khi viết thiếu
sót nhiều lắm, mà lại là tay non, nên phần
bố cục cũng lộn xộn, mở đầu, đoạn giữa, kết
nhiều khi có vẽ chắp nối, nhớ đâu viết đó.
Thậm chí c̣n nhớ sai địa danh, tên đường tùm
lum, mà chưa chỉnh sửa lại nữa đó.. hehehe....
Có lần tao viết, mà không biết có huynh
đài nào để ư hay không là: tao và bà đầm này
có cùng một hệ, đó là 'hệ bụi đời', nên dù
có nắng táp mưa sa ǵ, nếu cần, nếu thích là
2 đứa cứ thản nhiên cưỡi ngựa sắt lên đường,
không ngại chiện khỉ dzó ǵ hết. Tao và bà
đầm có một núi kỷ niệm, đủ thứ, đủ loại trên
đường xa thiên lư, nhiều chiện mà khi buồn
buồn 2 đứa đem ra kể lại, thường là kể lại
chỉ 2 đứa tao nghe thôi, rồi cười ḅ lăn.
Một chiện đơn giản vậy thôi, nhưng lại là
một điều QUAN TRỌNG lắm, tao không dám coi
thường nó đâu. V́ suốt trong quá khứ xa xăm
mịt mùng nào kia của cuộc hôn nhân buồn bă
lạnh lẽo ngày nọ đă không có được, dù chỉ
một chuyện cỏn con... Thật ĐÁNG TIẾC!! Nên
khi chia tay, đầy lạnh lùng, trơ trơ như gỗ
đá; thậm chí không một tiếng good bye, không
một lời, ngay cả "mắt đưa lạnh lùng" cũng
không có luôn, giống thứ ǵ nhỉ ??
Kỹ niệm đẹp th́ có đổ đầy bao nhiêu cũng
không bao giờ dư thừa và vô vị hết, và hương
vị ngọt ngào của nó có thể sống c̣n với thời
gian và thấm sâu vào kư ức, vào trong xương
tủy của những kẻ yêu thương nhau. V́ vậy
chuyến đi vừa rồi tụi tao cũng muốn đong
thêm vào, đổ thêm vào kho tàng kỹ niệm của
riêng 2 đứa những điều mà sau này, giữa những
lo toan cuộc sống, hai đứa sẽ kể lại để cười
một trận cho quên bớt lo toan cuộc sống, xả
bớt stress,
để cho cuộc sống thoải mái hơn,
ấm áp ḷng nhau hơn, dù nghèo dù giàu cũng
không phải là điều quan trọng bậc nhất, YÊU
THƯƠNG GẮN BÓ mới là điều TRỌNG YẾU của phần
đời c̣n lại
của tụi tao. Nên tao đă quên
không chụp nhiều h́nh phong cảnh, quên mất,
thiệt t́nh. Tấm h́nh nào cũng để nhắc nhớ 2
đứa rằng th́ là... à à chỗ này có chiện này,
chỗ kia chiện nọ... rồi cười... ra nước mắt...
đă đời...
Tao không có ư viết lếu láo cho có đâu,
tại quá thiếu kinh nghiệm. Từ từ t́m sư phụ
học hỏi thêm, để sau này trong lúc rảnh rỗi
viết những ǵ đă trải nghiệm trong cuộc đời
của một thằng "không giống ai" này,chỉ mong
mỏi được góp vui cho đồng môn "một vài trống
canh" cũng đủ làm cho Độc cước này cảm thấy
vui vẻ và hạnh phúc trong ḷng rồi. Vậy đó
quư huynh đài ui.
LUÔN CẦU XIN CHO CÁC HT và GIA Đ̀NH LUÔN
KHỎE, TRẺ TRUNG, VUI VẺ, HẠNH PHÚC, NHIỀU
MAY MẮN và HẠNH THÔNG TRONG CÔNG VIỆC LÀM ĂN,
CÀNG NGÀY CÀNG PHÁT ĐẠT !!
THÂN ÁI !!
C̣n tiếp
Độc Cước Bụi Đời 372
Hè 2014
|