Dẫn
nhập: Câu truyện dưới đây dựa vào một chuyện t́nh có thật
giữa một người lính Biệt Động Quân và hai cô sinh viên Văn Khoa
vào năm 1972. Đến hôm nay, ai nấy đều đă yên phận, trong
hạnh phúc hoặc lẻ loi một ḿnh .V́ tôn trọng đời sống riêng tư
của mỗi người, tên thật cũng như nhân thân các nhân vật trong
truyên đă được thay đổi cho phù hợp, v́ đây là một truyện
ngắn nên có vài hư cấu có thể gây ngộ nhận không hay, tác giả
thành thật xin lỗi cùng các nhân vật .
Lê
B́nh
( v́ có nhạc đính kèm, vui ḷng vào trang nhà AnLoc 471
bằng Internet Explorer để có được các đặc trưng của trang web)
CHÂN TRỜI TÍM
(Ngọc Hạ & Nguyên Khang)
Pleiku,
thành phố nhỏ bé mang đậm dấu ấn của chiến tranh những năm
tháng 1973, có những nẻo đường quanh co, lên cao xuống thấp và đầy rẩy các sắc lính như cho biết chiến tranh lẩn quẩn đâu đây
thật gần.
Chiều xuống thật nhanh nơi phố núi
mù sương này, trên quốc lộ 14 ngoằn ngoèo có nhiều căn cứ
nằm dọc hai bên đường , phía xa là dăy núi Hàm Rồng, những
chiếc quân xa từ các tiền đồn mệt nhọc gầm gừ trở về trong buổi
chiều vàng vọt như muốn trốn chạy tiếng đạn pháo từ xa dội về.
Vũ trường Biên Thùy đêm về vẩn đông
người và bên trong, trên cái sân khấu nhỏ bé, nhỏ bé như
chính cái thành phố mà …”đi dăm phút đă về chốn củ”, tiếng hát
u buồn của một nữ ca sĩ cất lên nghe như lời oan tiếng khóc cho phận người trong chiến tranh….” Anh hai mươi vào quân
ngũ, em mười sáu đến vũ trường…
Từng cặp d́u nhau trong tiếng nhạc
buồn ấy. Sàn nhảy mịt mù khói
thuốc và ngập ngụa mùi nước hoa trộn lẫn cái mùi đặc biệt
của các bộ quân phục treillis. Các vũ nữ lượng lờ theo chân khách mời, phấn son nhợt nhạt trên gương mặt họ trông thật
tội nghiệp như những con chim lạc bầy t́m mồi ăn khi đêm về.
Phần đông khách là sĩ quan trẻ của các quân binh chủng đồn
trú quanh đây.
Bên ngoài sân, một chiếc xe Jeep
vừa đỗ xịch lại, hai người lính BĐQ leo xuống và bước vội vào
bên trong, hai viên sĩ quan trẻ đi chung với nhau có vẻ thân
mật, họ th́ thầm với nhau điều ǵ và phá ra cười một cách thích
thú. Đó là Sinh và Hợp, họ là đôi bạn cùng tốt nghiệp khóa Thủ
Đức; Sinh hiện là sĩ quan Tài Chánh của Liên Đoàn 2 BĐQ. Sinh
đẹp trai, hào hoa phong nhă là niềm ước ao của các cô gái phố
núi này, c̣n Hợp là sĩ quan tác chiến của một đồn biên pḥng
cách đây hơn 50 cây số, trông có vẻ bụi bặm phong sương hơn.
Trong đám khách của vũ
trường đêm nay, ở một góc khuất của sàn nhảy, có vài gương mặt
nữ trông thật xa lạ, h́nh như họ là những người khách phương xa
đến. Nổi bật trong số đó, có một cô gái với gương mặt khả ái,
tóc xơa ngang vai, đôi mắt u buồn…. Đó là Phượng, cô con gái
cưng của vị đại sứ VN tại Pháp, là sinh viên trong ban Văn Nghệ
Đại Học Văn Khoa, hôm nay theo các bạn học từ Saigon lên đây để
hít thở cái không khí mù sương của phố núi này trong những ngày
hè ngắn ngủi. Sau bữa ăn chiều ở một quán gần đó trên đường
Hoàng Diệu, cả bọn kéo nhau vào đây giải trí.
Từ góc khuất trong sàn nhảy, Phượng thấy hai người lính BĐQ đang bước vào, khi nh́n họ,
Phượng không tin vào mắt ḿnh, tim nàng như muốn nhảy ra khỏi
ḷng ngực .
Ánh đèn màu nhấp nháy dù không đủ
sáng, nhưng cũng không khó để Phượng nhận ra anh. Đúng là Hợp
rồi, người bạn học cũ năm xưa, định mệnh lại cho em gặp lại anh
nơi này…
Quá khứ của tuổi học
tṛ như được tái hiện, có ai đó vừa ném viên sỏi xuống mặt hồ
phẳng lặng của trái tim nàng, chỉ một lần gặp gỡ mà nhung nhớ suốt
bao năm …
… Phượng nhớ lại..
“Nơi
ấy tôi bắt gặp h́nh ảnh người ḿnh yêu của 2 năm về trước. Ngày
ấy anh là SVSQ trường bộ binh Thủ đức, khi tôi đi cùng cô bạn
lên thăm anh trai của cô ấy, tôi đă nhận ra anh cũng chính là
người bạn thời trung học của tôi, anh ấy học trên tôi một lớp.
Ngỡ ngàng v́ trước đây anh từng là một hoc sinh giỏi của trường,
sao lai t́nh nguyện bỏ một tương lai tươi sáng để nhập ngũ. H́nh
ảnh người lính mặt búng ra sữa đă theo tôi vào nhưng cơn mộng mị
của tuổi 17.”… (trích nhật kư của Phượng)
Thủ
Đức năm 1972
Vũ Đ́nh Trường sáng chúa nhật luôn
rộn ràng tiếng cười nói nhộn nhịp. Nơi này một tấm poncho trải
ra, nơi kia chiếc dù che nắng giương lên. Sắc áo đủ màu của thân
nhân chen lẫn trong màu áo xanh rêu của các SVSQ nơi đây, mang
đến một không khí vui tươi và yên b́nh sau những ngày tập luyện
vất vả… Phượng, hôm nay theo bạn là Loan lên thăm anh của
Loan đang thụ huấn nơi đây. Khi đang ngồi trên tấm poncho cùng
gia đ́nh của bạn, bất chợt không xa nơi ḿnh ngồi, Phương bắt
gặp một gương mặt thật quen thuộc. Gương mặt “búng ra sữa“ năm
nào khi cùng học thêm Anh văn chung mái trường sao giờ này
lại có mặt nơi đây, nàng ngạc nhiên và nghĩ thầm như thế. Sao
vậy, anh vẫn c̣n đủ sức để học tiếp lên trên, nhưng sao lại có
mặt nơi này, một nơi mà chỉ thấy tương lai mù mịt.
Đúng là Hợp, gương mặt học tṛ ấy
cho dù đă đượm nét phong sương nhưng vẩn chưa xóa đi hết nét thư
sinh hiền ḥa, hôm nay trông anh rắn rơi đi nhiều, nước da đen
xậm, tóc hớt cao nhẵn thín toát lên vẻ mạnh bạo và cương nghị
của một người lính, nhưng sao ánh mắt anh cứ luôn nh́n về xa
xăm như đang có tâm sự buồn . Không ai đến thăm anh hôm nay
chăng? hay anh có niềm u uất nào khi bỏ trường rời lớp để vào
đây, Phượng thầm nghĩ .
Ngày…tháng…năm.
Ngày 29/7/72 tôi vào Thủ Đức với
gia đ́nh Loan dự lễ măn khóa, tôi hy vọng gặp anh để bày tỏ nỗi
ḷng, nhưng không thể t́m ra anh giữa một rừng sĩ quan ra trường, buồn bă và thất vọng, tôi đă lủi thủi ra về với nỗi buồn man mác.
Tôi bặt tin anh từ đó ....” (trích nhật kư
...)
(….Trở lại đêm ở vũ trường Biên
Thùy)
Khi Phượng thấy Hợp bước vào cùng
với Sinh trong bộ đồ hoa rừng với chiếc beret đội lệch, trông anh
rắn rỏi hơn xưa và già dặn đi nhiều. Sau vài phút trấn tỉnh trở
lại, Phượng quyết định t́m cách để đến với anh. Nàng gặp tài
phán và giả dạng làm một vũ nữ để mong được gần chàng
Phượng t́m cách đến gần, và mời
Hợp nhảy khi nhạc phẩm Chân Trời T́m vửa trổi lên khúc dạo đầu. Phượng thấy hạnh phúc như nhấn ch́m nàng trong ṿng tay anh,
nàng như ngất lịm trong điệu
slow buồn mà không thấy cảm giác
đau khi chàng dẫm đạp lên chân ḿnh. Phần Hợp, với bản tính
ít nói, chàng cũng chẳng cần t́m hiều người vũ nữ này là ai,
tên ǵ, và từ đâu đến. Anh chỉ đến đây như mọi người, đến rồi
đi như bao đêm khác, vui chơi cho quên hết những tháng ngày
gian khổ nơi trận mạc, đến như để vội sống cho kịp những ǵ
đang có của cuộc đời để lỡ mai này không c̣n dịp nữa trong kiếp tử sinh của một người lính. Đơn giản thế thôi !.
Đêm hôm đó Phượng theo Hợp về căn
cứ của LĐ2 BĐQ trong men say của một thứ hạnh phúc vừa t́m thấy
sau bao năm mong chờ cho dù nó thật mong manh.
“…Chúng tôi đă cùng nhau trải qua
một đêm là vợ chồng, nhưng anh không hề biết rằng v́ quá yêu anh,
tôi đă trá h́nh làm vũ nữ để được kề cận bên anh ...và cũng
không hề biết tôi là cô sinh viên của ban Pháp Văn hiện đang
theo học tại Văn Khoa Sài G̣n….” (trích nhật kư Phượng )
……. Ánh sáng lập ḷe của những trái
hỏa châu bên ngoài khung cửa soi rọi lên tấm lưng trần của Hợp, Phượng thấy ḷng ḿnh quặn thắt một nổi buồn khi nh́n h́nh
dáng người ḿnh yêu năm nào giờ đă hao gầy khi tham gia cuộc
binh đao nghiệt ngă. Giờ th́ Phượng đă thỏa măn mơ ước được
“gần” chàng. Hạnh phúc chưa ôm trọn được bao nhiêu, mặn nồng
ân ái rồi cũng đă qua đi, nàng thấy ḷng ḿnh mặn đắng một nỗi
buồn. Ngoài kia tiếng đạn pháo xa xa vọng về như réo gọi rồi
anh sẽ phải lên đường Nàng gục đầu nức nở, dằn vặt: “tôi chỉ là
một loại “gái” trong suy nghĩ của anh.
Nàng muốn anh thức giấc,
quan tâm ḿnh một chút, chỉ bằng một câu hỏi xă giao “trước đây
em làm ǵ? học ở đâu?”, th́ chắc nàng sẽ bật khóc để nói với
anh toàn bộ sự thật. Nhưng anh vẩn ngủ say, bên ngoài trời đổ
mưa tầm tă mang theo những cơn gió lạnh của rừng núi cao nguyên
thổi về
Phượng nghe ḷng ḿnh tê tái một
nổi buồn khi chợt nghĩ biết đến bao giờ mới được gặp lại anh. Và nàng cũng đâu ngờ rằng về sau cái cảm giác ấm êm của một
đêm với nhau hôm nay sẽ theo nàng suốt cuộc đời c̣n lại mổi khi
chợt nhớ về. Ngoài kia văng vẳng đâu đây một giọng hát nghe
thật buồn…. "Đêm nay đêm cuối cùng gần nhau… lệ buồn rưng
rưng….nắm tay không rời, cố hé run run môi cười…”
Trên xe
chở các sinh viên và ban văn nghệ ra phi trường về lại Sài G̣n,
Phượng ngó mông lung ra cửa với nổi buồn rười rượi trong suy
nghĩ,” không biết giờ này anh đang ở đâu?” Anh c̣n rong chơi đây
đó hay đă về lại đơn vị. Trên đường đi, những chiếc xe cứu
thương của quân đội rú c̣i hối hả chạy ngược xuôi, làm Phượng
thấy ḷng ḿnh dấy lên một nỗi lo sợ vu vơ, ôi hai chữ chiến
tranh, nghe sao cay đắng.
Những sĩ
quan trẻ của LĐ2 - BĐQ năm 1974
Sự nhút nhát và ḷng tự trọng không
cho phép tôi nói ra sự thật .... buổi sáng hômấy….mang nỗi xót xa cay đắng ra khỏi căn cứ 2 với cơi ḷng
tan nát khi dự định quay lại để nói hết sự thật với anh , th́
anh đă ra đi....”(trích nhật kư Phượng)
Buổi sáng hôm sau Phượng đă trở lại
căn cứ t́m Hợp để mong nói lên hết sự thật và để bày tỏ nỗi
ḷng của ḿnh trước khi về lại Saigon, nhưng không gặp được
chàng. Ngay buổi chiều hôm đó, Hợp đă theo đoàn quân ra Quảng
Trị .
Và đó cũng là lần ra đi định mệnh
trong cuộc hành quân sau cùng của đời anh ..
*******
Hợp mở mắt ra, bàng
hoàng, ngơ ngác…đưa tay dụi mắt…ḿnh đang ở đâu đây ?
Hợp nhớ lại ….
Một tiếng nổ
thật lớn át mọi thứ tiếng động khác, đất và sỏi văng tứ tung…những
chiếc thùng đạn, bao cát công sự… có cả những tiếng la…những
thân người tung khỏi mặt đất…rung rinh như địa chấn…Hợp không
c̣n biết ǵ nữa…
Trên bờ sông Mỹ Chánh, tiểu đoàn
của chàng ra thay thế cho đơn vị bạn di chuyển vào Cổ thành Đinh
Công Tráng. Căn cứ nắm về mé tây, trên một ngọn đồi thấp…dưới
kia là ḍng sông lững lờ…Buổi chiều sau khi đổ quân, bàn giao vị
trí…th́ đạn pháo 122 ly từ bên kia bờ, từ mạn tây của vùng đồi
núi chập chùng xa kia, trút xuống căn cứ pḥng thủ…
- Đây là đâu?
- Ồ! Thiếu úy đă tỉnh rồi….Thiếu Úy
đă mê man 3 ngày đêm rồi…
- Tôi đang ở…
- Dạ đây Quân Y Viện Nguyễn tri
Phương, Huế
- …
Hợp c̣n chua hết bàng hoàng, cô y
tá đến gần nở một nụ cười cảm thông
- Thiếu Uư thấy trong người thế nào?
Hợp ngơ ngác nh́n chai nước biển lờ
mờ chao đảo trên đầu giường…thân thể của chàng c̣n tê cứng ,
những ống bằng mủ từ những chiếc máy, chai nước biển chuyền
xuống cánh tay chàng….Hợp nhíu mày cố nhớ, trong khi bàn tay của
chàng đang cố gắng cử động, những ngón tay c̣n tê dại, ê ẩm…mắt
chàng bị băng kín một bên, xốn xốn trong tṛng mắt, màu đen bao
phủ. Từ con mắt trái, Hợp nh́n thấy cảnh vật lờ mờ….anh linh cảm
một điều ǵ thật đau xót đă xảy ra , ḍng lệ bổng đâu tuôn trào
trên mặt và anh chợt biết cuộc đời ḿnh đă sang trang .
- Thiếu úy nằm yên nhé. Bác sĩ sẽ
vào thăm và thay băng trên mắt.
- Tôi không trông rơ vật ǵ cả.
- Mắt của tôi!!
- …..Rồi Thiếu úy sẽ quen dần thôi
Hợp nghe tiếng thở dài buồn bă của
người y tá khi quay lưng đi.
Ngoài sân, tiếng động cơ chùm chụp
của trực thăng liên tục lên xuống chở đầy những đau thương và
tang tóc về đây trong buổi chiều mưa phùn ướt át của Huế . Mùi
máu và tử khí lạnh lẻo bao trùm cả không gian nơi này .
*****************
Nửa năm sau, sau khi đi
từ quân y viện này sang quân y viện khác, Hợp mệt mỏi về lại
Saigon trong nổi buồn chất ngất, vết thương trên mặt đă bắt đầu
thành sẹo . Nhưng nỗi đau mất mát trong anh rồi sẽ đeo bám anh
đến hết cuộc đời.
….. Văn Khoa hôm nay vẫn vậy, vẫn
cây phượng đỏ giửa sân trường, vẫn các pḥng ốc kéo dài rải rác
từ ngoài cổng vào đến tận trong trông như những quân cờ domino
xô lệch .
Sau khi ghi danh xong, Hợp đi ṿng
quanh sân, lơ đăng ngắm lại khung cảnh sau bao năm không gặp.
Cảnh sắc nơi đây trông thật hiền ḥa và yên b́nh , những gương
mặt của đám sinh viên non choẹt cười nói vô tư khi bàn tán với
nhau về niên học mới. Nh́n họ, Hợp chợt nghĩ, có bao giờ họ
biết cách nơi đây không xa đă có nhiều người lính đang gục ngă
khi băng qua một ḍng sông hoặc đang nằm lại trên lưng chừng một
ngọn đồi trong buổi chiều tàn quạnh hiu mênh mông lửa khói,
chàng thở dài buồn bă khi chợt nhớ về các đồng đội ḿnh vẫn
đang c̣n ngoài kia nơi xa mịt mù khói súng.
Ngoài cổng trường, một chiếc xe
hơi vừa đỗ xịch. Một người con gái thong thả bước xuống xe, đi
vụt nhanh vào trường, h́nh ảnh nàng nổi bật giữa đám sinh viên
đi xe đạp hoặc Honda nơi đây,với chiếc áo đầm tím thướt tha
trên thân h́nh cân đối , trên vai khoác hờ một chếc khăn làm
dáng với mái tóc ngắn, trông nàng thật đài các và quư phái. Hợp
nh́n theo và trong trí nhớ nhắc cho anh biết đây là người bạn
cũ năm xưa học thêm lớp luyện thi chung trường. Đúng rồi, Thùy, học
troisieme (đệ tứ) ở Couvent des oiseaux. Hợp quay mặt tránh đi
v́ không muốn bạn nhận ra ḿnh. Sự mất mát sau khi bị thương vẫn
đôi lúc làm anh mặc cảm. Hợp không thích ai nh́n ḿnh với ánh
mắt soi mói và thương hại.
Hợp đeo kính vào và đứng lên đi ra
cổng. Ngày mai chàng sẽ trở lại pḥng Sinh Viên Vụ để nhận giấy
nhập học. Anh đă quyết định tiếp tục đi học lại sau thời gian
dài rong chơi khi trở về từ chiến trường. Đă đến lúc phải giă từ
những đêm trắng nơi vũ trường, thôi ngưng đốt cuộc đời bao đêm
thâu qua men rượu và khói thuốc, phải dừng lại thôi, Hợp thầm
nghĩ, tương lai đang chờ ḿnh phía trước, cho dù đó là tương
lai khập khiểng của một Thương Binh .
Thời gian đó Hợp đang đợi giăi ngũ, năm 1973.
Pḥng Sinh Viên Vụ ồn ào, người
ghi danh, người t́m bạn cũ…Ô cửa nhỏ bị vây kín bởi đám đông
sinh viên đến ghi danh. Hợp đứng đó một ḿnh im lặng và chờ đợi,
đây đó có nhiều ánh mắt soi bói nh́n anh pha lẫn chút nể phục và
ngạc nhiên, chàng nổi bật và lẻ loi trong bộ quân phục giữa
đám đông ồn ào. Người nhân viên hỏi tên họ, t́m trong xấp hồ sơ… Bỗng
có tiếng kêu sau lưng.
- Anh Hợp
Giựt ḿnh quay đầu lại, bên cạnh
bàn, trong đám sinh viên, Thùy mừng rở vẫy tay gọi Hợp .
Thùy nh́n Hợp ngạc nhiên pha lẫn
thích thú khi thấy chàng hào hùng trong màu áo hoa rừng.
- Anh Hợp, anh làm ǵ ở đây ?
Không c̣n cách nào khác, Hợp đành
quay lại và nở nụ cười gượng gạo với người bạn năm xưa.
- Ngày đó đang học sao anh bỏ vào
lính vậy?
- Đây là một câu chuyện dài, hôm nào
có dịp anh sẽ kể Thùy biết. Thùy học
ở đây à ?
- Em đang học ở đây.!
- Anh cũng học ở đây ?
- Ừ , th́ anh ghi danh hai ba nơi
vậy !
- Anh về Sài G̣n khi nào? ủa! anh
sao….
Bất chợt Thùy khựng ngay lại khi
nàng nhận ra mắt của Hợp. Hợp cười khi nhận ra sự ngỡ ngàng
không dám nói của Thùy khi nh́n chàng .
- Em có bận ǵ không? ḿnh t́m chổ
nào uống nước em nhé .
- Được anh.
Thùy xoay xoay chiếc ly nước sinh
tố trong đôi bàn tay. Hợp nhả những hơi khói thuốc vào khoảng
không. Khi ngồi xuống, Thùy chợt nhận ra người bạn học năm xưa
đă mất đi một phần thân thể. Ngày đó Hợp học Taberd, nghe kể anh
học giỏi lắm, anh đậu Brevet hạng xuất sắc năm 1968 nên nhiều
bạn bè rất mến phục.
- Anh bỏ học và vào lính năm 71 à ?
- Đúng em ạ
- Tại sao anh về Saigon mà không
đến thăm em?
Kỷ niệm năm cũ bỗng đâu kéo về. Ừ nhỉ! Hợp lẩm bẩm…Thực ra chàng có về t́m Thùy, như những nhà
cô gái học trường Tây con nhà giàu rất khó gặp, gia đ́nh không
cho tiếp bạn trai, nhất là chàng lại mặc quân phục. Họ nói con
gái họ mà chơi với mấy anh lính này chỉ sớm ở góa. Mấy lần đến
nhà Thùy đều bị người nhà từ chối cho gặp nên anh không đến nữa.
Lúc đó Hợp cứ nghĩ thôi chắc ḿnh mất một người bạn rồi, lúc đó cả hai chỉ xem nhau như bạn mà thôi .
- Bây giờ anh đă trở về, đi học
lại đi anh!
- Ừ, th́ anh đă ghi danh rồi như em
thấy đó.
Thùy nh́n thẳng vào mắt Hợp, định
hỏi thêm nhiều điều nữa, nhưng lại thôi khi thấy chàng cúi đầu
buồn bả .
…..Đó là mùa thu 1973, một bên là
người lính vừa trở về từ chiến trường và một bên là cô sinh viên
VK kiều diễm, cả hai lại nối lại t́nh bạn thửo xa xưa để rồi
bỗng một ngày, họ cảm nhận rằng h́nh như có một t́nh yêu đang
nở hoa, Thùy thích thơ phú, Hợp bỏ công ra chép tặng nàng cả tập
thơ dày, hàng trăm bài thơ của các tác giả nổi tiếng, ngược lại
Thùy tặng chàng những chiếc bánh bông lan do chính tay nàng làm
…….. nhưng sau đó, v́ mặc cảm với vết thương và v́ không muốn
làm khổ Thùy nên Hợp t́m cách dần dần lánh xa nàng……..…
Một góc
giảng đường của đại học Văn Khoa hôm nay ( 2011 )
Tháng ngày lặng lẻ trôi qua, Hợp
học Luật khoa, Thùy và Phượng học Văn Khoa .
Saig̣n vẫn sống b́nh yên trong
tiếng súng xa đưa, và những tin tức trên báo chí, trên đài tuyền
h́nh, đài phát thanh; chiến sự ngày càng sôi động. Những tin
tức từ miền hỏa tuyến mỗi ngày làm đầy các trang báo. Những địa
danh xa lạ đối với dân chúng Sài G̣n, nay trở thành quen thuộc.
B́nh-Long, An-Lộc. Lộc-Ninh, Long-Khánh, Cửa-Việt…Quốc Lộ 7,
Pleiku, Kontum…Người dân đổ về Sài G̣n ngày càng đông. Những
chuyến tàu thủy, những chiếc xe đ̣…đưa người về, và Sài G̣n trở
nên chật chội, nhớp nháp, nhấp nhỏm. Ḥn Ngọc Viễn Đông không
b́nh yên. Đại bác đêm đêm …không c̣n dội về thành phố. Đạn nổ
ngay trên ṿng đai Sài G̣n.
*****************
Hợp quẹo xe qua Hai Bà Trưng, thành
phố lúc này đang giới nghiêm, Hợp cố gắng đi thật nhanh để kịp
về nhà, hôm nay gặp lại những đồng đội cũ, anh thấy ḷng ḿnh
nao nao một niềm vui. Nhiều bạn cùng đơn vị đang về ứng chiến
tại Sài G̣n. Màu áo hoa rừng của các người lính làm tăng thêm
mối lo âu cho người dân thị thành, họ lo lắng những bất an đang
đến gần nơi đây. H́nh ảnh Mậu Thân hoặc những lần binh biến trở
về trong trí nhớ của họ .
Đến ngă tư Phan Thanh Giản, kẹt
đường, nhiều chiếc xe bị chận lại v́ đi trong giờ giới nghiêm.
Có tiếng gọi.
- Hợp!
Một sĩ quan trong toán kiểm soát
bước nhanh và nhận ra Hợp trong bộ quân phục. Anh ta nhận ra đó
là bạn ḿnh .
- Ê, đi đâu mà về trể vậy Hợp ? sao
mày chưa cởi bộ đồ đó ra, chưa giải ngũ sao ?
Hợp cười
- Chưa, tao vẫn c̣n yêu quân đội lắm
mày à, sao hôm nay tụi bay làm cái quái ǵ về đây nhiều thế,
đảo chánh hả?
- Huế , Quảng Trị mất hôm qua rồi
mày chưa biết à ?
- Ừ tao vừa biết sáng nay rồi.
Hợp thấy có cái ǵ như bóp nghẹn tim
ḿnh khi nghe tin này.
- Thôi, đi về đi thằng ông nội. Nghe
nói hồi chiều có đi café cà pháo ́ xèo hả?
- Ừ, vui lắm…Thôi tao về, mai rảnh
đi uống café.
Hợp nh́n thấy gần đó có người con
gái đang đứng bên chiếc xe hơi màu trắng. Hợp nhíu mày…ngờ
ngợ…anh đẩy xe lại gần.
- Thùy! Em đi đâu đây giờ nầy.
Mắt Thùy sáng lên, tim nàng đập rộn
ră:,nàng vẫn luôn nghĩ về anh ,nhưng v́ tự ái nên đành chấp nhận
xa anh.
- Ủa, anh Hợp! …Em đi công việc về
trể, bị chặn ở đây, đang nhắn ba ra nhận về…nhưng sao lâu quá.
- Có ǵ đó Hợp!
Người bạn đă đứng sau lưng.
- Cô bạn của tao đi công viêc về
khuya…mày …
- Tưởng chuyện ǵ.
Người sĩ quan quay lưng đi, một lát
sau quay trở lại với giấy tờ trên tay.
- Nè, mày bảo lănh cho cô ấy, kư vào
đây rồi đi. Giấy tờ của cô ấy đây.
Người bạn ghé tai nói nhỏ “Bồ mày
hả? Đẹp quá, con nhà giàu học giỏi…sung sướng nha.”. “Bạn học
đó mày…nói bậy cô ta nghe được th́ kỳ lắm!
- Cảm ơn anh Hợp nha,. Thùy về.
Thùy gửi lại cho anh một ánh nh́n
tha thiết. Chiếc Toyota rời lể đường và mất hút trong đêm.
Hợp chua xót nh́n theo …. Xin lỗi
khi anh giả vờ làm ngơ trước tấm chân t́nh của em,Thùy ơi…bây
giờ anh chẳng c̣n ǵ để cho em …..
*******************
Mùa mưa tháng 12 năm 1975
Hợp ngồi im, mắt ngó mông lung ra
con đường trước mặt, bên kia rạp Minh Châu đă đóng cửa, sau lưng
chàng, con hẻm dẫn vào trường Lê Bảo Tịnh nhộn nhịp kẻ bán người
mua. Cây xăng gần ngả tư Trần Quang Diệu biến thành chợ trời từ
tháng Tư năm ấy. Chàng chẳng buồn nhớ ngày tháng. Chiếc chậu
bằng mủ chứa nước, chiếc bơm xe đạp nằm lăn lóc bên cạnh, vài
miếng vỏ xe nằm kế bên, chiếc kềm, con vít vương vải chàng chẳng
buồn nhặt. Hợp tiếp tục dơi mắt ra đường, dường như cảnh nhộn
nhịp không làm chàng chú ư.
……………………………………….
Sáng nay dậy trễ, những miểng đạn
nhỏ vẫn c̣n ghim đâu đây trên người anh thỉnh thoảng làm anh
đau nhức không ngủ được. Hai chân sải dài lười biếng. Hợp ngồi
trên chiếc ghế cây thấp cũ bên vỉa hè của con đường.
Tiếng xe dừng lại đưa Hợp về thực
tại.
-Nhờ anh vá dùm bánh xe.
Đẩy nhẹ chiếc mũ vải lên, Hợp nh́n
người con gái đang dựng chiếc xe dame bên cạnh. Chàng vội kéo
sụp chiếc nón vải ậm ừ:
” Bánh trước hay bánh sau.”
Hợp chợt bật cười thầm. Chiếc bánh
xe trước bẹp dí, chiếc vỏ xe gần như muốn bung ra khỏi niềng mà
chàng c̣n hỏi.
Người con gái cởi nón làm quạt, gió
hất vào mặt làm mái tóc phất phơ bay .
- Nóng quá. Mới có hơn 10 giờ mà
trời nóng quá. Chắc sắp mưa!
Hợp lẳng lặng kéo chiếc ghế đẩu ra
mời.
Cô gái bước lại chiếc ghế kê sát
bên bờ tường rào của ngôi trường tiểu học. Người thợ sửa xe đang
cắm cúi kéo chiếc ruột xe ra bơm và thử. Một quyển sách đang đọc
để nằm sát bờ tường, gió thổi từng trang giấy lật qua lật lại.
Nàng cầm lên xem. Tác phẩm nổi tiêng của một nữ văn sỉ Pháp. Nàng chợt nhíu mày. Nh́n lên, người thợ sửa xe vẫn cắm cúi bên
chiếc ruột xe đă bơm căng phồng và được thử trong chậu nước.
Thùy, lật vội mấy trang và dán mắt
vào trang đầu của quyển sách…chữ viết bằng mực hơi nḥe, nhưng
c̣n rất rơ…đó là nét chữ của nàng….
- Xin lỗi anh, ở đâu anh có quyển
sách nầy vậy ?
Người thợ vẫn giấu mặt trong chiếc
mũ lụp xụp, cố t́nh làm như không nghe. Nàng cúi mặt sát xuống
……..
- ……
- Anh ….Hợp đây mà……
Thùy cảm thấy xót xa vô cùng… anh
với khuôn mặt rạng rỡ khi khoe em tấm bằng đầu tiên đâu rồi, anh
một thưở kiêu hùng với giày saut áo trận đây sao?
Nàng cố ngăn ḍng nước mắt đang
chực tuôn trào.
- Anh Hợp!
- …
- Anh không thể nào giấu được em.
- …
- Sao lại như thế được. Từ năm ấy
anh bỏ đi không ai biết anh ở đâu …anh làm sao thế nầy? Gia đ́nh
hai bác, các em?
Những câu hỏi dồn dập và Hợp vẫn
lặng yên.
Thùy nghẹn ngào:.
- Năm 73 anh trở về học ở Luật khoa
kia mà. Em c̣n gặp anh lúc giới nghiêm…anh bảo lănh em đó…Sau đó
anh đi đâu? Anh Hợp!...
- Chuyện dài lắm. Thôi để khi khác
chúng ta sẽ nói nhiều hơn……..
Sau lần tái ngộ ấy, Hợp và Thùy
hiểu nhau và gần gủi nhau hơn ….
Ḍng đời cứ thế trôi qua xóa dần
đi những cơn mộng mị chiến tranh ra khỏi giấc ngủ của Hợp, cuốn
theo những lá thư t́nh viết vội của các chàng trai học chung ban
gởi choThùy vào một góc sân trường lúc nào nàng cũng chẳng nhớ.
Và rồi họ yêu nhau thắm thiết từ
dạo ấy ...
Một buổi sáng mùa Thu năm 1976, con
đường Cường Để vẫn như xưa. Câu Lạc Bộ SinhViên bàn ghế vất lỏng
chỏng, căn nhà có mái lá dùng làm nơi sinh hoạt hội họp của các
bạn ban Triết Tây bây giờ vắng vẻ. Sân cỏ Đại Học Văn Khoa hơi
úa vàng, những bờ tường vôi dường như đen sậm hơn. Những căn nhà
không khác mấy, nhưng sao nh́n thấy lạ. Phượng bước vào sân với
bộ áo vải màu đen làm nổi bật nước da trắng hồng, những chiếc
đầm đúng mốt một thời giờ đă được xếp gọn gàng vào góc tủ, làn
vải dày cộm cứng hôm nay đă gây cho nàng cái cảm giác khó chịu,
nhưng phải chấp nhận thôi , Phượng thầm nghĩ. Phượng ngó quanh
sân, một vài bạn đă đến tụm năm túm ba x́ xầm to nhỏ, những cặp
mắt lo ra dáo dác nh́n quanh. Lác đác đó đây có những bộ áo
xanh màu cỏ úa (mà các bạn nam sinh viên đặt tên là màu cứt
ngựa), trong số đó có những bạn cùng lớp hoặc trên Phượng vài ba
lớp, đang đi đi lại trên hàng hiên. Bất chợt Phượng rùng ḿnh
gây gây lạnh….nhưng dù sao cũng thấy dễ chịu hơn ngày tháng Tư
vừa rồi…
Bỗng nhiên, Phượng giật nẩy ḿnh,
nàng bước nép qua một bên vào căn pḥng đang bỏ ngỏ. Nàng quan
sát bên ngoài, Hợp đang dựng xe đến tiễn đưa Thùy đi lao động
trong phong trào sinh viên của Đai học Văn khoa. Anh đang thầm
th́ ǵ đó với Thùy….
Phượng rơi bịch xuống chiếc ghế
trống, súyt ngă; bao nhiêu năm chờ mong, nay nàng đă gặp lại
Hợp. Nhưng trớ trêu thay Thùy lại là bạn học của nàng. Thân thể
như không c̣n sinh lực, Phượng phải gắng gượng để không bật
khóc, bầu trời như thấp hẳn xuống đè nặng trên vai nàng, ngực
nặng ch́nh chịch, đôi mắt thẩn thờ, vô hồn ngó mông lung ra
khung cửa. Tiếng thở dài chợt bật ra không tự chủ. Nàng buồn
kinh khủng, đầu óc quay cuồng trong nỗi buồn mênh mông .
- Đây là lần thứ ba, tôi gặp lại
anh. Trời ơi!
Phượng thảng thốt kêu lên. “ tôi
lại cô đơn với t́nh yêu thầm kín, biết nói sao đây. Ôi Đinh
mệnh quá phủ phàng”
***********
Trước cổng trường Hợp và Thùy ngồi
trong quán nước bên kia đường chờ xe tới. Các sinh viên đang
tập trung đi công tác kêu nhau ơi ới . .
Khi chiếc xe chuyển bánh, Hợp quay
về nhà.Toán sinh viên có nhiệm vụ đi dựng nhà cho dân kinh tế
mới ở xă Chánh Phú Ḥa thuộc tỉnh Sông Bé, một nơi cách Saigon
gần 30 km.Trên xe Phượng đến gặp Thùy, cả hai đều ở chung tổ
khi nhận ra nhau .
Trong số nam sinh viên cùng đi có
Vũ là nổi bật nhất, anh là dân cao học báo chí từ Vạn Hạnh sát
nhập qua, cao ráo đẹp trai, học giỏi con nhà giàu lại hát hay,
Vũ luôn là niềm mơ ước của các bạn gái, nhưng Vũ chỉ để ư đến
Thùy. Dưới cái nh́n của Vũ không ai hơn Thùy, vừa đẹp nết na
lại vừa có tính t́nh nhân hậu, không riêng ǵ Vũ, cũng có nhiều
bạn trai trong tổ thầm mơ mộng ước, nhưng h́nh ảnh cùng kỷ
niệm với người bạn học năm xưa giờ lại thêm h́nh ảnh người
lính trở về từ cuộc chiến, đă choán hết trái tim Thùy, nàng
không c̣n yêu ai được nữa ngoài Hợp.
Cô sinh viên Văn Khoa
đài các thật thùy mị dễ thương, luôn quan tâm chăm sóc mọi
người.T́nh yêu nhân loại được trải đều cộng với việc cô trao cho
Vũ chiếc khăn tay để thấm mồ hôi khi thấy bạn cực nhọc trong một
lần đi lao động đă khiến Vũ hiểu lầm là cô yêu chàng. Vũ
tâm sư:
"……Khi nhận được lá thư hồi âm từ
chối t́nh yêu từ Thùy, tôi tưởng như ḿnh đă mất tất cả…”. Quá
tuyệt vọng, anh đăng kư đi nghĩa vụ quân sự, nhưng sau đó, khi
đối diện với thực tại đời sống, Vũ mới thấy ḿnh không hề mất ǵ
hết mà trái lại c̣n có thêm niềm tin vào cuộc sống, nghĩ lại anh
thấy trên đời này vẫn c̣n có những con người thật cao quư như
Thùy.
***********
Thời gian thấm
thoát trôi qua, năm 1978 Thùy tốt nghiệp, ra trường, làm cô
giáo, đắm ḿnh trong công việc. Gia đ́nh Thùy, thuộc loại tư sản
sau những năm tháng chao đảo với lịch sử, nhờ ảnh hưởng họ hàng
bà con từ Bắc vào, cuộc sống dần gượng dậy, nên đời sống kinh
tế cũng tương đối dể thở.Trong khi đó gia đ́nh Hợp gặp nhiều
khó khăn, kẻ tù đày, người vượt biển. Đồng đội của anh không c̣n
gặp lại, họ bị lưu đày khắp nơi trên quê hương của ḿnh. Phần
Thùy và Hợp, họ vẫn gặp nhau mỗi ngày.Trong khi đó sau khi ra
trường, Phượng được bổ nhiệm vào làm công tác nghiên cứu tại
Viện Khoa Học Xă Hội và nhân Văn….
Buổi chiều thứ Bảy, thành phố
mang bộ mặt khác hẳn ngày thường. Bên kia, trong khu nhà lồng
chợ, bàn ghế bay la liệt, từng nhóm người ngồi quanh những chiếc
bàn thấp đóng bằng gỗ tạp. Tiếng căi cọ, chửi thề, dứt lát trong
bàn rượu làm cho khu phố náo nhiệt hẳn lên. Trong không khí ồn
ào đó, Thùy và Hợp ngồi bên chiếc xe bán nước giải khát.
- Dường như anh có chuyện không vui?
-Không có ǵ đâu em.
-Đừng giấu em. Con gái
luôn có giác quan thứ Sáu .
Hợp lặng thinh chẳng
nói, nh́n mông lung ra xa
Thùy nghiêm sắc mặt,
giọng nàng tha thiết.
-Nói cho em nghe đi.
Có phải bữa gặp mặt mấy người bà con của Thùy trong nhà, anh
buồn phải không?
-Có ǵ đâu.Mấy cô chú
của em nói đúng th́ có ǵ mà buồn em à. Th́ anh là thằng phế
binh thất nghiệp, lại không có tương lai .
-Đó! Anh nói đó nha.
Không tự ái sao anh “mát mẻ” em làm chi?
-…
Thùy nh́n lên hàng cây
dầu dọc theo đường, giọng nàng xa vắng:
-Tất cả những ǵ em
làm cho anh chưa đủ để chứng minh cho t́nh yêu của em sao?
Và...để Hợp
tin vào t́nh yêu tha thiết của ḿnh,Thùy quyết định nhận lời cầu
hôn của chàng. Nàng về thưa lại với gia đ́nh. Khi biết chuyện,
toàn thể gia tộc của Thùy phản đối kịch liệt, gia đ́nh bắt nàng
lựa chọn. Trái tim đă thắng, nàng chọn anh, gia đ́nh không vui,
nhưng v́ quá yêu thương đứa con gái mà họ đặt tất cả kỳ vọng vào
đó, người cha chỉ nhượng bộ bằng cách hợp cả gia tộc để đi đến
quyết định.
************
Ngày họp mặt,
có đông đủ họ hàng bên Thùy. Hợp b́nh tỉnh và hiên ngang bước
vào nhà. Khi bước vào trong, anh thoáng rùng ḿnh khi thấy vài
chiếc nón cối xanh có ngôi sao đỏ để trên bàn, nó đă gây cho Hợp
một cảm giác bùi ngùi và xót xa khi nhớ lại những ngày c̣n ở
Quảng Trị, anh thấy nó lăn lóc đầy rẩy và tan tác khắp ngọn
đồi sau những trận đánh....... Nhưng thôi,cuộc chiến đă qua,
tất cả chỉ c̣n là kỷ niệm cho dù đó là kỷ niệm buồn và thương
đau. Hợp xua đi cái cảm giác ấy và anh điềm tĩnh ngồi vào bàn
có đông đủ mọi người.
Vào đề người cậu hỏi
thẳng: "Tại sao anh bị thương? Lính ngụy à?”
-Dạ không, lính Việt
Nam Cộng Ḥa.
Hợp ngẩng cao đầu, ánh
mắt nh́n thẳng vào mặt cậu của Thùy pha chút bực dọc khi nghe
tiếng “ngụy “
-Thế anh ở binh chủng
nào?
- Dạ, Biệt Động Quân.
- Anh đóng quân ở đâu?
- Cháu đóng quân ở
Quảng Trị.
- Tôi trước đây ở 307
.Vậy là chúng ta ở 2 chiến tuyến. Nhưng không sao, anh cứ
tŕnh bày ...
-Thôi được, bây giờ
thế này ...ta cụ thể nhé. Anh lấy ǵ để đảm bảo cho đời sống
cháu gái tôi sau này khi nó đă quen sống cảnh giàu sang?
Hợp trả lời, giọng
chàng cương quyết và đầy bản lĩnh của một sĩ quan.
- Thưa cậu, cháu có
một trí óc minh mẫn và 2 bàn tay lành mạnh, cộng với ḷng yêu
thương dành cho Thùy vô bờ bến, cháu tin là cháu sẽ mang lại
hạnh phúc cho Thùy.
Ông cậu gật gù và nói
với bố của nàng : .”.... anh chàng này bản lănh, gả được anh ạ!”
Ông day qua Hợp:
- Nhưng chúng tôi
không cho anh chị cái ǵ cả. Hăy tự lo mà sống....hăy chứng
minh lời cam kết của anh, nhé.!
Thùy sung sướng tưởng
có thể ngất đi trước quyết định của gia đ́nh.....Hợp ơi, chỉ
cần có anh là em biết .....ḿnh sẽ có tất cả.trên cuộc đời
này..
***********************
Mùa Đông năm
1978, họ lấy nhau.Thùy đi dạy học ở một ngôi trường gần
nhà, có lúc vừa gặm bánh ḿ vừa vội vă đạp xe cho kịp giờ đến
những điểm dạy thêm sinh ngữ cho những người chuẩn bị xuất cảnh
trong khi bụng đang mang thai đứa con đầu ḷng.Trong khi đó
Hợp với bản tánh kiên cường và chịu khó của một người lính, anh
miệt mài làm đủ thứ việc để xây tổ ấm của hai vợ chồng.
Thế rồi tháng ngày
qua nhanh như con lốc cuốn đi những mối t́nh vụn vặt thuở c̣n
đồ hoa giày saut của Hợp vào vùng kư ức xa xăm nào đó. Họ sống
thật hạnh phúc cho dù vẩn c̣n nhiều khó khăn đang chờ họ phía
trước.
Phần Phượng
sau lần thấy lại Hợp đi với Thùy ở Văn Khoa, nàng biết không c̣n
hy vọng ǵ nơi chàng nữa cả. Ngày trước, khi c̣n ở Pleiku, lúc
đó chàng chưa có ai mà ḿnh c̣n không bày tỏ được, để đến bây
giờ .. th́ thật sự Phượng tuyệt vọng.. .
Phượng
quyết định lập gia đ́nh với một người cựu sinh viên 471 để cố
t́m lại h́nh ảnh của anh qua h́nh ảnh chồng ḿnh. Cuộc t́nh của
Phượng cho ra đời một đứa con, nhưng không bền lâu. Họ chia tay
sau đó v́ không có t́nh yêu nên t́nh dễ vỡ. Người chồng vượt
biên qua Mỹ và có gia đ́nh riêng .
Phượng ở lại làm đủ
thứ việc để kiếm tiền nuôi con.Nàng làm đủ thứ nghề, từ một
công nhân tạp dịch cho đến mua bán hàng ngoại quốc gửi về,
không việc ǵ nàng từ nan để sinh sống và để thắp lên một niềm
hy vọng mà nàng luôn nghĩ đến, cho dù điều đó thật mong manh
như sương khói ...Và sau đó, với vốn tiếng Pháp sẵn có, Phượng
vào làm cho một siêu thị của Pháp tại Việt Nam.Một buổi chiều
nơi Phượng làm việc, định mệnh đă thay đổi cuộc đời của nàng
khi đang sắp xếp hàng vào kho, nàng đă va vào viên giám đốc
người Pháp đang đi tới .
Phượng gặp vị giám
đốc của công ty trong hoàn cảnh như tiểu thuyết. Sau những lần tiếp xúc và
t́m hiểu, ông ta đưa Phượng vào làm việc trong văn pḥng hành
chánh.Chuyện ǵ đến, đă đến.
Phượng
muốn quên đi mối t́nh đầu, và sau 2 lần khổ đau v́ t́nh, như
cánh chim di sau bao năm mỏi mệt muốn t́m nơi dừng chân yên nghĩ
, Nàng chấp nhận lời cầu hôn của vị giám đốc vào một ngày Xuân
ấm áp trong một nhà hàng nằm cạnh một bờ sông êm ả.
Năm 2008, cuộc sống mọi
người dễ thở hơn. Sài G̣n b́nh thản chấp nhận tất cả, nhận ch́m
mọi khuynh hướng, tiêu hóa tất cả mọi dị biệt, vươn lên. Kinh
doanh tư nhân trở lại ... Phượng thay mặt công ty của chồng đi
t́m nơi dạy lái xe, cấp bằng lái cho nhân viên.Định mệnh rong
rủi cho Phượng gặp Thùy…Họ nhận ra nhau, tay bắt mặt mừng......
Từ đó Phượng biết lại tin tức của Hợp, mối t́nh ngày xưa tưởng
đă chôn vùi vào dĩ văng, nay bỗng chốc bùng phát khi nàng gặp
lại Hợp lúc đến chơi nhà Thùy. Phượng nhắc lại quá khứ của Hợp
thời trung học, chàng rất vui và chấp nhận mối thâm giao này.
Phượng t́m cách liên lạc với Hợp bằng e-mail.....
Tiếp xúc với Hợp, Phượng
thấy t́nh yêu nàng dành cho chàng vẫn mănh liệt như xưa nhưng
oái oăm thay vợ Hợp lại là bạn học của ḿnh. Phượng ray rứt thật
nhiều khi biết điều này. Phượng không muốn phá vỡ cái hạnh phúc
bạn ḿnh đang có, nhưng sao gặp anh rồi nàng lại quên hết,
thấy anh rồi ḷng nàng bỗng thấy xao xuyến, bâng khuâng lạ lùng,
ôi... chỉ một đêm ân ái mà nhớ nhung một đời.
Không thể cưỡng lại tiếng
gọi của trái tim, nàng đă t́m cách để để lôi kéo chàng về ḿnh.
Nàng đă nói ra toàn bộ sự thật, một.t́nh yêu xôn xao của thủơ
mới lớn khi lần đầu đụng vào Hợp lúc từ trong trường chạy xe ra
...một lần đến t́m chàng ngày măn khóa mà không gặp .....một đêm
ân ái tại Pleiku, rồi ngậm ngùi cay đắng khi biết chàng đă ra đi
.. .nghe xong Hợp lặng người trong cảm xúc. Hèn chi đôi lúc
chàng cảm thấy nàng thật gần gủi, thật thân quen .... Tấm chân
t́nh của nàng .... phải xử trí ra sao ???!
Những lá thư ướt đẫm
nước mắt liên tục gửi vào email của Hợp, gợi anh nhớ lại khung
trời xưa cũ với hy vọng một chút t́nh xưa c̣n xót lại nơi anh
sau hơn 30 năm xa cách.
Về phần Hợp, th́ sau Thùy,
đây là lần thứ hai chàng thấy ḷng ḿnh chao đảo trước những
cơn sóng dữ của trái tim. Những bức email của Phượng đă làm
thức dậy kư ức một thời trai trẻ mà Hợp tưởng đă lăng quên, nó
đưa chàng về lại những chiều Ban Mê Thuột se lạnh, những đêm
Pleiku mù sương với h́nh ảnh một thời chinh chiến cùng với bạn
bè và với Phượng những đêm say. Nó gây khắc khoải cho Hợp trong
giấc ngủ, những đêm mộng mị gọi tên người t́nh năm xưa, để rồi
khi về sáng thức giấc, cơn lũ ăn năn bổng đâu ập về khi nh́n
sang bên cạnh, thấy Thùy nước mắt ướt đẫm cả gối.
Những ngày ấy, Hợp đă sống trong ray rứt của một thứ t́nh cảm hỗn độn, chàng yêu
thương vợ ḿnh và xót xa cùng lúc cho Phượng, người t́nh một đêm
ở Pleiku thời chinh chiến.
Ở vào cái tuổi Thu
đă qua Đông sắp về, anh nghĩ ḿnh không nên đi t́m một cuộc
phiêu lưu mới, một cuộc phiêu lưu mà không có đích đến.
Và thực sự, anh cũng ngại
phá đi những ǵ đă có sẵn vị trí của nó. Một mái ấm gia đ́nh mà
hai vợ chồng khó nhọc mới gầy dựng được.
Riêng Phượng,
có những đêm lủi thủi về lại nhà một ḿnh trong cơn say khướt
khi Hợp hẹn mà không đến, những ǵ gần tầm tay nàng, nàng đập
nát hết, laptop, lọ hoa, ly tách ; để rồi sáng hôm sau thức giấc
trên đống đổ nát, nỗi buồn ̣a vỡ như sóng vỗ dâng bờ, như băo
tố dày nát con tim...
Trong nước mắt nàng chợt
hiểu, ṿng tay của Thùy đă ôm chặt đời anh, nghĩa phu thê đă níu
chặt chân chàng... ước mơ được sống với Hợp cuối đời c̣n lại
chỉ là mơ ước ...
Linh tính mách bảo
một điều không hay, chồng Phượng về VN đón vợ sang ở luôn bên
Pháp. Khi nghe Phượng báo tin, Hợp đă đồng ư ở lại với nàng đêm
cuối cùng trước khi chia tay.
Chiều đến khi bước chân
ra cửa, Hợp thấy trong đáy mắt vợ chàng đang dâng trào một nỗi
buồn sâu kín, Thùy đă linh cảm một điều ǵ thật sót xa cho dù
vẩn cố tin chồng ḿnh đi công việc. Hợp tránh nh́n thẳng vào mặt
vợ ḿnh, gương mặt đẹp phảng phất đâu đây nổi buồn không tên
...
Anh vội vả dắt xe ra khỏi
nhà mà thấy ḷng ḿnh dâng trào một nỗi dày ṿ cắn rứt, một điều
anh nghĩ ḿnh không nên làm .. .
Sau bửa ăn tối
ở một quán ăn nhỏ quen thuộc trên con đường đến trường ngày xưa,
Phượng đưa chàng về khách sạn. Trong căn pḥng ấm cúng, một
chiếc bàn nhỏ trải khăn trắng, có ánh nến mờ ảo, con trăng
thượng tuần treo lơ lững ngoài khung cửa sổ. Bầu trời im ắng,
thật trong…và.... Phượng đă bày tỏ hết tất cả những yêu thương
mà nàng đă một đời dành cho Hợp. Anh xúc động vô cùng ....
- Em sẵn sàng ly dị ông
chồng triệu phú để về sống với anh. Anh Hợp!
Hợp ṿng tay ôm vai
Phượng, những ly vang đỏ Bourdon ngầm dần, Hợp mơ màng…..Chiếc
giường trải drap trắng muốt, hai chiếc gối hồng gợi cảm. Hợp d́u
Phượng đứng lên, nàng ngă đầu tựa vai chàng…Hợp đưa Phượng bước
ra bao lơn. Trời Sài G̣n lúc này hơi oi bức, đường phố vẫn ồn ào.
Sài G̣n bận rộn, Sài G̣n By Night…ánh đèn chớp nháy, những cô
gái nhún nhảy những bước chân trên vỉa hè.... Những chiếc xe đời
mới vụt qua.....
Suy nghĩ thật lâu.....
Hợp d́u Phượng vào pḥng, men rượu đă làm nàng ngây ngất trong
cái hạnh phúc ngắn ngủi hôm nay. Đưa nàng đến bên giường, đặt
nàng nằm xuống, kéo tấm chăn đắp qua người, anh cúi xuống hôn
nhẹ lên vầng trán thông minh, chưa bao giờ anh thấy nàng đẹp như
hôm nay....
-Em nằm nghỉ một chút,
chờ anh, anh ra ngoài mua gói thuốc.
-Dạ, anh đừng đi lâu nhé,
mai em đi rồi biết khi nào gặp lại anh đây. Giọng Phương nghèn
nghẹn như cố giử chân Hợp lại.
Hợp cắn chặt đôi môi để
kềm chế cơn xúc động đang dâng trào, nội tâm anh đang giằng co
mănh liệt....... anh quay mặt đi để Phượng không nh́n thấy ánh
mắt lừa dối của ḿnh, chàng vội vă bước xuống cầu thang mà thấy
ḷng nặng trỉu buồn, chân bước đi mà mắt cứ quay lại nh́n, bên
trong pḥng có một người đă từng yêu ḿnh thiết tha, ước muốn
giản dị của nàng là chỉ muốn ở lại một lần cuối với người ḿnh
yêu, rồi ngày mai chấp nhận măi măi xa nhau.
Ngoài kia, ở hai
nơi khác nhau, có hai người đang khoắc khoải ngóng trông sự trở
về của người ḿnh yêu thương.Thùy, vợ Hợp và Alain, chồng Phượng
. Mưa đêm tháng bảy Saigon nghe sao giá buốt .
Hợp đă chối từ một cuộc "mây mưa". Chàng không
thể phản bội vợ ḿnh, phản bội cô sinh viên hoa khôi đă dám cải
lời cha mẹ, họ hàng để lấy anh thương binh. Thuỳ, một cô tiểu
thư đài các đă sẳn sàng từ bỏ lầu son gác tía để về làm vợ Hợp,
làm vợ một người lính bị thất sủng...(
trích nhật kư ..)
Đang đắm
ḿnh trong hạnh phúc tưởng tượng th́ tiếng chuông báo hiệu tin
nhắn vang lên, với tay với lấy chiếc điện thoại trên bàn ;
Phượng
không tin ở
mắt
ḿnh,
ḍng chữ
như
trêu ngươi
" sorry em
,……………… »
Trời
ơi,
cái ǵ nữa
đây, anh biết
mai em đi rồi
mà? Anh biết
đây là lần
cuối
cùng chúng ta " có nhau" mà ...
Nàng miên man lẩm
nhẩm như như một người điên ………..Em
đă đem tất
cả
yêu thương
cho anh, Anh, người
đàn ông với
nét
phong
trần
lăng tử,
với
nét môi quyến
rũ, với
sóng mũi thẳng
tắp,
giọng
nói trầm
ấm
đặc
sệt
miền
Nam. Anh có biết
em đă yêu, yêu say đắm
và điên cuồng
người
đàn ông định
mệnh
của
đời
ḿnh, anh nhớ
không, chắc
chẳng
bao giờ
anh nhớ,
đêm hôm ấy
...
Trời
ơi,
Đêm
hôm ấy,
với
em, trời
Pleiku dễ
thương
chi lạ,
Pleiku đă chứng
kiến
chúng ḿnh yêu nhau, ôi ...Pleiku huyền
thoại
của
em ...……………………………………
Em
hiểu
rồi
Hợp
ơi,
em hiểu
t́nh yêu anh dành cho Thùy quá lớn,
vị
trí nàng chiếm
gần
hết
trái tim anh, nên khi nói anh yêu em, anh chỉ
hứa,
sẽ
dành cho em một
góc nhỏ
trong trái tim rừng
rực
lửa
đam mê của
ḿnh.
Mai em đi, cuộc
đời
sẽ
sang trang, sống
nơi
đất
khách quê người
th́ dù có làm nữ
hoàng, trong em vẫn
suốt
đời
canh cánh một
nỗi
niềm
hoài hương... xa nhau cả
một
bờ
đại
dương,
lần
gặp
nhau nữa
sẽ
chỉ
là hư
vô....Quyết
định
cuối
cùng của
anh, dù làm em buồn
da diết,
đă đánh thức
cái bản
ngă chân thiện
nơi
em, suưt nữa
chỉ
một
phút sai lầm,
em sẽ
gây khổ
cho bao người,
em bỗng
sợ
.... sợ
đôi mắt
buồn
u uẩn
của
Thùy hôm 2 đứa
ngồi
ở
la Pagode, em sợ
đối
diện
với
sự
uất
ức
của
Alain chồng
em
khi đă đặt
trọn
niềm
tin nơi
em, em sợ
sự
trừng
phạt
của
Thượng
Đế
và cuối
cùng em sợ
...sẽ
vĩnh viễn
mất
t́nh yêu của
anh nếu
Thùy đột
quỵ
khi biết
sự
thật....
Biết
thế,
nhưng
sao em vẫn
thấy
như
có cái ǵ cái ǵ siết
chặt
trái tim ḿnh, ôi trái tim tội
nghiệp
vốn
đă hết
sức
chịu
đưng
v́ áp lực
công việc,
trái tim đă mơi ṃn, kiệt
sức
v́ áp lực
t́nh yêu,
…lời
vị
bác sĩ văng vẳng
đâu đây:
Coi
chừng
triệu
chứng
nhồi
máu cơ
tim… nay lại
phải
hứng
thêm điềuoan nghiệt.... Phượng ngồi bất động, hai
mắt đăm đăm nh́n vào khỏang không…mênh mông. Nàng thấy ḿnh đang bay lơ lững
giữa sa mạc nắng cháy, từng dợn cát nhấp nhô. Khát khô cổ họng.
Nàng đang khát! Khát v́ chút men rượu buổi tối hay khát v́…thiếu
t́nh yêu……..
- Cho tôi miếng nước!
Âm vang của tiếng kêu rơi tọt vào
không gian nóng cháy, mất hút! Đầu óc quay cuồng, nhức nhối dữ
dội. Phượng tưởng chừng như có những cục sắt hun đỏ đang sôi
chảy trong đầu. Mắt hoa lên, h́nh ảnh chập chờn nhảy múa…như
chiếc dây đàn căng đến độ cuối cùng, óc nàng như muốn nổ tung…băi
cát nóng chập chờn dưới bụng, đầu nàng đang chúi xuống muốn đâm
sầm vào đồi cát; cố ngước cao chiếc cổ, nàng há miệng lớn hớp
từng đợt không khí.
Phượng
thấy bầu trời tối sầm…
*************
Có tiếng lao xao chung quanh. Phượng cố mở mắt
xác định t́nh trạng hiện tai.
Ta đang ở đâu? Ta c̣n sống hay đă chết?
Có
tiếng léo nhéo như xa như gần:
- Tỉnh
lại rồi ḱa.
Tiếng
chân bước vội, hối hả….
- Tỉnh
rồi hả?
- Em! Phượng!
Em có nhận ra anh không?
Tiếng của ai, dường như của Hợp. Anh! Anh hả…anh đừng bỏ đi nhé…
hăy nằm xuống đây cạnh em…
- Dường như cô ấy đang nói ǵ đó.
- Có nghe ǵ đâu, ú ớ trong miệng không nghe
rơ ǵ cả.
- Bác sĩ nói bị shock
nặng quá nên đứt mạch máu năo…có thể cô ấy sẽ mất trí nhớ vĩnh
viễn.
- Sống được là may rồi.
Tưởng đâu đi đứt rồi. May nhờ khách sạn họ cho ông chồng biết,
đến kịp.
- Chồng cô ấy đâu?
.............................
- Bác sĩ nói có thể
chữa được.
- Chữa làm sao?...
- ............................
- Sau khi tỉnh lại,
phải có người thân chăm sóc thuốc men và tận dụng thời gian để
giúp cho cô ấy phục hồi lại trí nhớ…
***************************
Mới
đó mà đă hơn một tháng, Loan d́u Phượng đi những bước chầm chậm
trên các lối nhỏ trong khuôn viên bệnh viện. Mùa Xuân đang về
ngoài kia, trên những nụ hồng, trên ṿm cây, trên các chồi non.
Phượng bước thật chậm bên bạn. Im lặng!
- Phượng thấy sao rồi?
Loan hỏi.
- Hổng có sao, ban ngày
hổng có sao…chỉ có mặt trời thôi à.
- Biết giỡn là được
rồi. Vui rồi. Mọi người đều lo cho Phượng. Vài bữa nữa là Phượng
có thể xuất viện.
- À, c̣n chuyện này
ḿnh quên, ḿnh muốn các bạn tha lỗi cho ḿnh.
- Ừ thôi không có ǵ
đâu
- Ḿnh đă làm mọi người
khổ v́ ḿnh. Nhất là Thùy và Hợp, chắc họ buồn ḿnh lắm...
- Không có đâu. Thùy vẫn
vào thăm Phượng đó mà. Có cả anh Hợp cùng đi với Thùy nữa đó. Bỏ
qua chuyện cũ đi . Họ đă cùng nhau đến giúp Phương khôi phục trí
nhớ.
- Ừ, bỏ qua chuyện xưa. Nó
đă là quá khứ rồi. Nay th́ chúng ta cũng đă quá cái tuổi của
mộng mơ.
- Khỏi bệnh Phượng theo
chồng về Pháp.
Ngày
tiễn Phượng cùng chồng ra phi trường, cả ba siết chặt tay
nhau trong những nỗi niềm riêng. Trong câu lạc bộ phi trường,
nh́n Hợp ngồi bên Thùy, Phượng cắn chặt môi để không bật khóc,
nén ưu sầu để nh́n anh lần cuối v́ biết rồi sẽ vĩnh viễn xa nhau,
biết khi nào gặp lại, tiếng hát vẳng vẳng đâu đây nghe thật xót
xa buồn «...Thôi thế đành xa nhau, c̣n ǵ nữa đâu anh, đă lỡ
làng hết rồi, chuyện t́nh buồn thế thôi.....»
Riêng Hợp, trong thời
gian Phượng bệnh, anh cố gắng đưa nàng trở lại thành
người bạn thân, nhưng anh biết muôn đời nàng không chấp
nhận điều này, cho nên anh vẫn coi nàng là người đàn bà có vị
trí đặc biệt trong ḷng anh và anh muốn giữ nàng ở yên ở đó, nơi
mà chỉ có ḿnh anh hiểu ......
Về phần Vũ,
cuồi cùng anh t́m về Thùy sau bao năm bặt tin, để đươc thấy
nh́n thấy nàng, nét đẹp rực rỡ ngày xưa không c̣n nữa, nhưng sư
hiền ḥa và quư phái th́ vẫn c̣n nguyên.....và ḷng Vũ vẫn c̣n
nguyên mối chân t́nh dành cho người ngày xưa. Anh vẫn giữ măi
bên ḿnh chiếc khăn kỷ vật mà nàng đă trao suốt 30 năm sau. Đến
Saigon vào một ngày đầu Xuân nắng ấm để thấy người ḿnh yêu sống
hạnh phúc cùng gia đ́nh, Vũ trở về Ban Mê, vui thú điền viên
cùng với cây cảnh và chim chóc .
*************
Đoạn kết
...Và em gửi cho anh ánh
mắt nôn nao đầu tiên
T́m giùm em câu kết lá số tơ duyên
T́nh xôn xao thế mấy anh
ơi giờ cũng ngủ yên
.....................................................
Thôi cũng đành. Thôi cũng đành.
......................................................
Em gửi cho anh câu kinh vang trong hồi chuông
Và từ đây xa lánh phút giây yêu đương
Để câu kinh sám hối đưa em vào cơi b́nh
yên ( trích ca khúc Bài thơ không đoạn kết của nhạc sĩ Lam
Phương )
Buổi chiều có chút nắng c̣n
sót lại, đám trẻ đang chuẩn bị ăn tối. Phượng ngồi thật im, nh́n
lên tượng Chúa. Một cháu trai bước vào mời D́ xuống pḥng ăn.
Phượng cười và đứng lên
đi theo chân đứa trẻ. Chúa đă kêu gọi. Phượng đang làm công tác
thiện nguyện ... “Chúa hiểu và rất yêu tôi và tôi hạnh phúc
v́ tôi biết ư Chúa muốn thế. Cách Việt Nam cả một đại dương,
nhưng ḷng tôi luôn hướng về quê hương v́ nơi ấy có sự hiện diện
của người mà tôi yêu tha thiết.” Những lời cuối trang nhật
kư có dấu chấm thật to.
Bây giờ Trời đang đổ
những cơn mưa
đầu mùa xuống Marseille. Thành phố vào
Thu ướt đẩm trong sương mù. Phượng đă đến thành phố nầy vào
tháng có những cơn mưa sụt sùi mênh mông buồn . Từ trong thánh
đường nh́n ra, bầu trời một màu u ám…Phượng nhớ Sài G̣n da diết
, .Tiếng chuông rơi trong chiều tàn loang ra theo hạt mưa nơi
đây như cuốn hồn người vào quên lăng, như nhấn ch́m nỗi niềm
của kẻ tha hương vào nơi tận cùng sâu
thẳm.
Người nữ tu ngước mắt
nh́n màn mưa đang giăng mắc trên những đọt cây phong trơ trụi
lá, và những chồi non chưa kịp lú đẩy đà cho người ta biết cội
cây c̣n sức sống. Một màu xám đậm, những đường nước cắt ngang
mặt kiếng nhoè nhoẹt…một ánh chớp loé lên vạch vào nền xám trắng
một vết đỏ xẩm và chuyển dần sang tím thẩm..”….Nhắm mắt chỉ
thấy một chân trời tím ngắt…chỉ thấy ḷng nhớ nhung chất ngất…”
Người quay gót bước
vào trong…gương mặt người ch́m mất hẳn sau làn mưa ngập khung
cửa hẹp.
…..Và một
bài thơ được ghi vội trên trang nhật
kư…