Tập Truyện BÁC BA PHI

 

 

   Bí Mật Bật Mí

Tập Truyện BÁC BA PHI
 
  
Có một lần...
Bác Ba Phi đi chợ Huyện và ổng nghe ”đủ-thứ-chuyện-hằm-bà-lằn-trên...trời”.
Trong số chuyện nghe được đó, có một chuyện, đã làm cho Bác Ba Phi...>>>...(đêm đó)...thức tới sáng, hút sạch bịt thuốc rê, uống hết 5 siêu trà quế, thế mà bụng dạ vẩn cứ...lộn tùng phèo, hỏng biết, chuyện thế là thế nào, nên...
Trời vừa tảng sáng, ổng vội rủ thằng Tư Rèn tới quán cà phê của bà Sáu Mập để “nói ra”...cho hả dạ, vì Ba Phi cho rằng Tư Rèn là thằng ”kín miệng”...
Chuyện ”bí mật” nầy Ba Phi còn dặn Tư Rèn là nghe rồi phải giấu kín, dím kỷ mấy người ”xấu nết” như: Thầy bùa Sáu Hên, Hai Hùm, lảo Chín Tiều...vv...
                                               oOo
Lần Bác Ba Phi đi uống cà phê...riêng tư nầy. Quả là chuyện kỳ cục, vì mọi lần:
Đâu có ai rủ ai, cứ mò tới quán, lóng ngóng ngồi đó chờ, người nào tới, là cứ tự nhiên bắt chuyện…nói (dóc) khơi khơi với người đó, vậy thôi…
Và bây giờ, hôm nay, trên con đường đất vùng quê...
Tư Rèn đi trước, Ba Phi đi sau, kẻ lùn người cao, đi trước đi sau gì cũng vô quán!
Bà Sáu ngồi trong quán ngó ra, thấy thằng Tư cùng Ba Phi tấp vô, chủ quán thấy lạ:
-         Bửa nay lạ hỉ…Tư Rèn lại đi trước Ba Phi, chớ mọi khi Ba Phi đi trước Tư Rèn!
Bà Sáu nói, nhưng cả hai im re, tới ngồi “chổ củ”, là cái chổ mà ”xóm nhà lá Ba Phi mua đứt“ trong quán nầy. Không hỏi không han, bà Sáu liền bưng ra hai ly xây chừng nóng hổi, đó là gu của khách mối Gu Đen!
Bà Sáu sau đó, đi vô! Tư Rèn nói nhỏ nhỏ... (nhưng bà Sáu nghe cũng rỏ)
-         Bác Ba nói lại cho con tỏ, chuyện chợ Huyện đó đó…
-         Tao đi chợ Huyện, tao nghe người ta đồn rùm trời, tao nghe tao mất hồn.
-         ...<><><>???...vậy...kể lại kỷ-kỷ nghen Bác Ba...Chuyện đồn ra sao?
-         Đồn rùm beng như vầy, thì phe ta, xóm nhà lá, dính ráo, dính một cục, nguy tới nơi, nhưng tao chỉ nói riêng với mầy, mầy đừng cho lảo Hên, ông Tiều, Hai Hùm, Sáu xe lôi....biết, nghe chưa...
-         Bác Ba yên chí...
-         ...hì hì...còn bà chủ quán, nói nhỏ mầy nghe, tao cũng giấu bả luôn...(?!)
Bà Sáu Mập có tật ưa vảnh lổ tai coi Ba Phi ”nói nhỏ” chuyện gì, nên...nghe được, do đó, bả dằn lòng khỏng-đặng, hỏi liền hỏi:
-         ...?>?...cái gì giấu tui, hử, giấu con khỉ khô gì nè...(?>?!)
-         ...>(<)*&>)))(((???...(thấy mẹ, bể rồi)
-         Thằng Tư Rèn biết thì tui phải biết, Ba Phi có...gan, thì nói coi....hehehe...
Biết không thể giấu nổi Bà Sáu, nên Ba Phi nói:
-         Chuyện nầy tui nghe đồn ở Chợ Huyện, giờ tui chỉ nói cho thằng Tư và chị hay thôi, còn ”ai xấu miệng”...còn xấu mồm, thì tui dặn, phải ”giấu kín dím kỷ”.
(Giếm hay Diếm? Nhưng ở đây viết dím...hỏng có ê, vì Dím nầy có...bà con gần với Dìm => Dìm đồ lậu xuống sông để phi tang. Dìm hàng để chờ lên giá)
Tư Rèn nghe tiếng ”ai xấu miệng” nó giựt thịt, nó nghi...là nó, nên nó nói nhẹ hều:
-         Ai…zạạ…ai mà xấu miệng vậy cà?!? Ba Phi nói ngay:
-         Thầy Sáu Hên, Hai Hùm, Ông Chín, Năm Cá Trê, Sáu Đực…chớ ai?!
-         Vậy hả, quá đã, giờ vầy...
-         ...<>()&^%<<<...???
-         Trước khi Bác Ba kể chuyện ”bí mật bị bật mí”, thì Bác Ba...nên kể trước từng người xấu miệng, để con coi mấy ổng xấu miệng cở nào, để con thủ!!!
-         Ừ làm như Tư Rèn nói đi chú Ba...Nói coi, ai xấu...<>?!! Bà Sáu đồng ý.
-         ...lảo thầy bùa Hên, Ba Phi nói, đi mần đám tới đâu cũng nổ, tao kêu ổng: Chuyện nầy phải giấu, chuyện kia phải dím...để rồi dìm, lảo hứa với tao, nhưng khi nhậu ba sùng, lảo nói huỵch-tẹc hết ráo...<><>>>>...chết hong!!!
-    Thầy bùa Hên nói cái gì mà Bác Ba sợ…huỵch ”gạch” tẹc?
-         Học Gòng!
-         Hé hé…Còn chú Hai Hùm, sao Bác Ba lại phải giấu chuyện đã...(bật mí)!?
-         Thằng Hùm là thằng mắc dịch, khi hớt tóc, chỉ một mình nó ”đía”, vừa nhấp kéo chát chúa vô lổ tai người ta, nó vừa hớt tóc, vừa nói tía lia, nó nói cả chuyện tao biểu nó giấu...cho mất dấu, thế mà...nó xổ ra hết ráo, kẹt đạn hong???
-         Chuyện gì mà Bác Ba biểu thầy hù Hai Hùm giấu cho ”mất dấu”...dị hả>?>?!?
-         Con bà nó...hí hí...tao lở nói dóc là tao ”từng ngậm ngải tìm trầm”...đó Tư.
-         Khửa khửa khửa...
-         E...hèm...tao biểu nó giấu, nó hỏng giấu, nó khui tùm lum, báo hại, bi giờ tao bị mang tiếng “nói dóc chịu hỏng thấu”, Hai Hùm...chơi vậy, mầy chịu thấu hong?
-         Đúng là con chịu hỏng thấu...hehehe...
-         Mầy chịu hỏng thấu chuyện tao ngậm ngải chớ gì, biết mà...
-         Con chịu hỏng thấu chuyện Bác Ba Phi Nói Dóc, đó nha...hé hé.
-         Khè khè…đúng là tao nói dóc, mà chính tao còn…chịu hỏng thấu nửa đó...
-         Còn ông Chín Tiều, Bác Ba nói coi, ổng xấu miệng, là sao?!
-         Ổng mấp sạch bình rượu thuốc của tao, rồi ổng nói, tại tao làm ổng...quất cần cầu, nên té trầy đầu gối, ổng uống cho đã rồi nói vậy, mầy chịu thấu hong?
-         Hong...!!!
-         Còn thằng Năm Cá Trê, nó xấu miệng, là cái gì nó cũng…giấu, nhưng có cái, tao...hỏng biểu nó giấu, nó cũng giấu tao, giấu ráo!
-         Vậy là tốt chớ? Tư Rèn nghe hỏng kịp câu nói, nên trả lời như vậy.
-         Tốt con khỉ, tao làm mất cái hộp quẹt lửa, tao hỏi nó là...tao làm mất ở đâu, nó nói, nó hỏng biết, vậy là tao (cứ) coi như…nó giấu tao! Ói máu hong…
-         ...Gỉỉỉ???
-         Vài bửa sau, nó mua cái hộp quẹt nhôm khác, nó...cho tao!
-         ...?!...rồi sao???
-         ...nó nói, nó bị lương tâm cắn rức, vì...báo hại, khi hút thuốc, nó thấy tao phải đi mồi lửa giáp xóm, ối...cái thằng mắc dịch gì đâu á…hí hí...(?*/*!)
-         ...(?//?)...
Bác Ba Phi vừa bập thuốc cái liền xì, vừa xả khói như khói tàu, vừa nói rân trời tới đây, thì Sáu Đực thắng xe lôi, tấp vô quán uống cà phê cử sáng.
Sáu Đực ngồi im re, quấn thuốc hút, hỏng nói tiếng nào, Ba Phi nói:
-         Tao tóm lại, là bi giờ, chuyện ”bí mật” tao nghe ở Chợ Huyện thì phải giấu nhe Tư Rèn, mầy lộ ra, là...cả bầy chết hỏng kịp ngáp! Sáu Đực lên tiếng:
-         Chuyện gì mà ”bí mật” ở Chợ Huyện đó Bác Ba, tui có nghe gì đâu...?!
-         Sáu Đực, mầy ngôi yên đó...Ba Phi chận họng, làm Sáu Đực im re.
-         Xời, khổ quá, bí với mật hoài, chuyện gì mới được chớ??? Bà Sáu thắc mắc.
-         Bác Ba nói huỵch-tẹc chuyện bí mật đó cho rồi, dấu tui...mang tội lắm!!!
        Bác Ba Phi liền nói chuyện bí mật mà ổng nghe ở Chợ Huyện:
-         Tao nghe người ta nói ở chợ Huyện như vầy: - Ba Phi nói dóc cả trăm lần rồi!
-         Má ơi, Tư Rèn rên, Bác Ba nói dóc cho dù cả ngàn lần, cũng có sao đâu?
-         Mầy quả là ngu, người ta viết chuyện nói dóc của tao ”thành 101 truyện ngắn” rồi đem…in thành sách, thì chết tía tao, chết luôn mầy, chết lủ khủ, chết cả bầy!
-         Xời...có gì đâu?
-         In báo in sách, rồi nó bán tùm lum…Bác Ba Phi cho biết vậy.
-         Thì nhầm nhò gì??? Sáu Đực hỏng sợ chết nên nói vậy, nhưng Ba Phi cho biết:
-         Trời!!! Thằng Đực ngu thiệt, nè, rồi đây thiên hạ biết: tao, mầy, chị Sáu, Tư Rèn với mấy ông nội kia thì, thì...thì cha cũng chết, chết hết…
-         Lạ he…<>?>>///<>???
-         Trời, tao nói muốn hỏng ra hơi, nghe đây, người ta ”biết mình” rồi người ta...rình, người ta đón đầu để…xin chử ký, ký sao cho xuể, hả mậy, chết hong?!
-         Tưởng gì? Ai xin chử ký là con ký, ký tá lả...Tư Rèn khoái chí.
-         Người ta ”xin chử ký” chi vậy Bác Ba??? Sáu Đực hỏi.
-         Đó đó, cái đó mới là thắt họng nghe chưa. Bà Sáu của mầy đó Sáu Đực, mầy nghĩ coi, bả mập thù lù, tối ngày lo ngồi ký tên, hỏng lo bán cháo, vậy tao hỏi mầy: Bà Sáu của mầy...đói hay no vậy Sáu Đực?!
-         …!?...<><>...má ơi, Sáu Mập...tui, nghe vậy ”ể mình” quá nha...hehehe...
-         Còn Tư Rèn nửa, tại cái lò rèn còm của mầy: ký giả, nhà báo, phóng viên, đọc giả bu đen nghẹt, chờ mầy ký tên…Nội cái chuyện mầy tốn tiền mua than nấu nước, với mua trà đãi khách thôi, thì mầy cũng thấy ông vãi mầy rồi!
-         ...?!>>>!?...Xời...
-         Tao hỏi mầy: Mầy lo chuyện bá xàm như vậy, mầy đói hay no, hả con???
-         Nhưng mà, tui hỏi Bác Ba, người ta xin chử ký Tư Rèn…tui, chi vậy!?
-         …(?!)…<())(()>…Ai cũng thắc mắc, Ba Phi giải thích luôn:
-         Trời hởi, Tư Rèn là nhân vật “cù lự” trong truyện bác ba phi, nên người ta ái mộ, người ta mê mầy tới độ…khi chết, người ta mang danh mầy theo, đó nhe…
-         Nhưng con ký tên vô đâu mà (họ chết)...phải mang theo? Tư Rèn hỏi tiếp.
-         Mầy ký vô…vạt áo thiên hạ, để khi chết, người ta cắt vạt áo đó cho vô miệng cái xác, rồi mới đem chôn nhe, nè, nếu ông lảo Viêm Vương tò mò coi lén trong họng tử thi…có gì, nhè thấy tên mầy...kêu ren ren gì đó, thì lảo ta kết, lảo đó mà ”kết” mầy, thì mụ nội cũng đội chuối khô đi bán cà rem cây nhe…hé hé!
-         Trời! Nhưng con coi đó là…chuyện nhỏ!
Chuyện vậy mà Tư Rèn hỏng hiểu nhiều, bà Sáu cũng hỏng hiểu, Ba Phi nói tiếp:
-         Chuyện lớn nè: Khi ”truyện bác ba phi” lên sách báo, đọc giả, con nít con nôi, bà già 90 tuổi người ta biết tên Tư Rèn, rồi khoái mầy, rồi...dòm mầy...
-         Tui hiểu rồi, phải vậy, chớ sao…nưưưưửa! Bây giờ Bà Sáu tỏ ra biết sơ sơ.
-         Nếu được vậy, Tư Rèn...cũng hỏng ngán! Tư Rèn tỏ ra gan cùng mình.
-         Rồi…hè hè…chuyện nầy lớn thiệt thọ nè: Truyện mà hay, có thể, biết đâu, người ta đem ra ngoại quốc in ra sách, rồi phát hành, quốc tế thấy hay, họ xin dịch ra tiếng tây, rồi từ tiếng tây tiếng u, rồi nước khác bèn xin in ra tiếng nước họ...
-         Ối chời chời...mô phật...
-         ...nè con, hơn cả trăm nước xin dịch chuyện bác ba phi, thì…mầy coi chừng, cả 197 nước trên thế gian nầy biết mầy, thì…là cái lò rèn còm lèn èn của mầy, sẻ bị họ “ăn trộm”...để cho vô viện bảo tàng, vậy là mầy thất nghiệp, mầy đói sặt gạch nghe con...biết vậy hôn?!
-         Gỉ…ỉ ỉ ỉ ỉ…???
Bà Sáu chắc cũng coi sách báo, nên biết chuyện người...nổi tiếng, nên hỏng lo, nói:
-         Mầy đói, nhưng mầy được ”nổi tiếng” đó Tư Rèn...
-         Tư Rèn tui...nẩu-tiếng hả, quá đã nha...Bà Sáu chêm vô thêm:
-         ...chắc chắn người ta mời mầy đi…thiếtttt-trỳnnnh khắp thế giới về chuyện mầy ba trợn mà có tài rèn thần sầu...để người ta nghiên-cú-mầy, đó con...(?!)
-         ...///???///...người ta nghiên cứu cái gì của tui?!
-         Nghiên-kú cái rựa của mầy rèn, để cho Bác Ba Phi chêm rựa vô họng cá sấu!
-         Quá đã…hì hì...
Ba Phi thấy nói vậy mà Tư Rèn...cũng khoái chí, ổng bực mình, nói thêm:
-         Mầy đi khắp thế giới mà dốt tiếng tây...
-         ...hé hé...tui coi giấy viết sẳn...
-         Lúc đó, người ta hỏi 1 đàng mầy trả lời 1 nẻo...>>>...
-         Rồi sao nè...hehehe...
-         Úi chời...nè con, lúc ấy...mầy giống con “ngợm”…
-         Hả...tui tui…!?...gỉỉỉi...giống con ngợm...rồi sao nửa nè....hehehe...
-         Lúc đó mầy bị...bắt cóc bán vô gánh hát xiệc, sống chung với khỉ! Chết cha chưa con...hì hì...?!
Bà Sáu thấy Ba Phi nói chuyện...tương lai và hiểu rằng thằng Tư Rèn, nó có tương lai…quá u ám, bà Sáu bèn lo cho sự ”nổi tiếng” của mình, hỏi:
-         Còn tui?
-         Chị hả, tướng chị mập mập, phải cho chị mần lớn-lớn cho giống người ta, rồi, rồi…đặng, cũng cho chị đi khắp thế gian...
-         Ý ý...tui hỏng chịu đâu...
-         Sao vậy??? Tới non nước nầy, Bà Sáu nói thiệt luôn:
-         Sáu Mập tui mà bận áo dài, tui thấy tui bự xộn xện, ú na ú nần, ta nói, ta la...nó giống con heo nái già thấy mẹ luôn đó...ý ẹ...chết còn sướng hơn...hehehe...
-    Thì chị đi 1 lần...coi thử...
-         Nhưng tui dốt!
-         Nhằm nhè gì...
-         Thôi, để khỏi làm trò cười...tui bán cháo lòng cho phẻ tấm thân...
-         Xời !!! Chuyện đổ bể tùm lum, hỏng lẻ lảo thầy bùa Sáu Hên thoát?
-         Ông cố đó làm sao thoát được nè...
-         ...nói coi...
-         Thiên hạ dân gian, rồi thế giới bốn bể, cộng luôn năm châu đất liền, chắc chắn phải biết thầy bùa trật búa Sáu Thạch Hên...của mình chớ...
-         Thầy Hên nghe tin sẻ trốn, đừng lo...Tư Rèn đoán mò, Ba Phi cho biết luôn:
-         Lảo già trời gầm đó, trốn đâu nè? Khi lên báo, người ta biết mặt ổng, chà chà, mặc dù dân tình trong xóm Ngã Ba Vàm nầy, ngấy ổng như cơm nếp nát, nhưng chổ khác thì...khà khà, ì xèo tìm ổng nhe...
-         Tìm chi vậy trời???
-         Người ta sẻ, sẻ và sẻ sẻ coi ổng như ông thánh, nhưng gặp mặt ổng, rồi…nghía tướng tinh ổng, là bảo đảm: Bà con...thế giới dội bạc đạn liền, còn con nít thì…rung gân, mất hồn, hỏng dám khóc! Bà Sáu Mập nói luôn:
-         Sao...zị chời...Sao lại dội, tui thấy ổng đẹp lảo ấy chớ? Mấy bà già cở tuổi ổng, có nằm mơ cũng khó mà gặp được một ông chồng già...mà như thế nhe…(?!)
Thấy bà Sáu cháo lòng khen thầy Sáu Hên, Ba Phi giựt thịt, vì hỏng ngờ từ lâu, Ba Phi cứ hiểu lầm Bà Sáu ghét Sáu Hên, có lổi có lổi, ”chuyện nầy mới” nhe…
-         Đâu chị nói coi, mấy bà già mơ về thầy Hên, thì mơ…mần sao?
-         Ông lảo như ông Hên là rất khó tìm, kiếm hỏng ra, khó nhe, thậm khó nhe…
-         Khó ??? Khó ? Sao khó !? Tư Rèn la hoảng, bà Sáu nói:
-         Tao hỏi mầy, cho dù mầy là thợ rèn giỏi...có tiếng đi nửa...
-         ...hì hì...Tư Rèn nghe khen, khoái quá cười hì hì.
-         <><>?...nhưng làm sao, mầy…rèn cho thấu một ông lảo suốt ngày hút thuốc rê Gò Vấp, vấn điếu bự kền, rồi cứ bập khói liên tu...
-         Ối chời chời...
-         ....còn miệng mồm hôi thuốc mắc ói, Ba Phi nói tiếp, rồi hở chuyện là cười, trình diện bộ răng ám khói đen hu, rụng lên rụng xuống, chỉ còn mấy cái ba xí ba tú le the, đã vậy, nó còn lung lơ lúc lắc, sệu sạo trệu trạo, vậy mà cứ gặm ba trầy ba trật cóc mí lị ổi...để nhậu chung với tao, thì mầy rèn làm sao, nói tao coi...hử!?
Ba Phi nói tới đây, Bà Sáu tiếp:
-         Dòm ông cố Sáu Hên cạp trái cóc còn vỏ trong bàn nhậu, cạp trước mặt Ba Phi, tui đứng trong bếp “địa” ra thấy rỏ, mà hồn vía tui lên mây xanh…
-         …?!(o)?!<<>>...Thấy Ba Phi im re, Bà Sáu tiếp:
-         …cái răng hàm dưới của ổng nó lỏng cẳng, nhốm chưn, bật ngữa bật nghiêng, tui tính chỉ tới chiều là răng rụng, ấy vậy mà ổng cạp ồ ạt vô trái cóc dòm thấy thương luôn,  ý cha cha, tay tui nổi da gà, mình nổi gió hột!
-         Khửa khửa khửa…Tư Rèn cười nghe nhột thiệt, Bà Sáu tiếp:
-         Vậy mà Bác Ba Phi của mầy ngồi đó, nghe Tư: Cứ dòm thầy Hên tỉnh rụi, còn tao thì tự nhiên…ê càng ngang xương, ý cha cha…tội cho tao quá Tư Rèn ơi!
-         Tui đòi chẻ trái cóc, ổng hỏng cho chớ bộ! Ba Phi chống chế sơ sơ…
-         Bởi vậy, tao nói, mấy bà già…nằm mơ, làm sao thấy nổi, mà mơ, nghen Tư!!!
-    Khửa khửa khửa…
-         Nhưng chị…lại cho rằng ông Hên đẹp lảo???
-         Đúng rồi, quá đẹp, lảo như ổng là…lảo đẹp, quá cở thợ mộc, kiếm hỏng ra…
-         Bà Sáu tả…nét đẹp thầy Hên, cho Tư Rèn nầy chiêm ngưỡng coi, hí hí…
-         Chị Sáu mà tả được cái đẹp của ông Hên là tui…cùi liền! Ba Phi hỏng tin.
-         Nè...Sáu Mập chủ quán tui, tả nè... Khi ”ông lảo đẹp Hên” nhậu tới chỉ, ngồi gục gặc, hỏng nhậu: Khựng bô, đấp mô, tay cầm ly, tay quơ quơ, đứng xa nhìn vô, thấy nó giống ông Tiên đang truyền vỏ công cho đệ tử Ba Phi, lúc đó thấy tướng tá ông thầy bùa Hên nó đẹp…kinh hồn, đó chú Ba Phi...
-         Úi chời chời...Bà Sáu tiếp luôn:
-         ...sau đó ổng huỹnh, Ba Phi cỏng ổng về, một thằng nhỏ cỏng ông già, tao thấy nó giống ông Thần Men đi hành sự trong buổi chiều tà đìu hiu nơi xóm vắng…
-         Giống dử vậy sao...?>?...
-         Đó là cái nét đẹp tao khó mà tả cho suông, tóm lại, tao tả hỏng xuể, tao đành kết luận là khó tả ông Hên đẹp lảo, để cho chú Ba Phi nó hỏng bị cùi! A ha, tao cũng bài đặt nói “tóm lại” là, nếu ai không có trí tưởng tượng dử dội khó mà hình dung nổi cái dáng đẹp lảo của thầy Hên…Con người gì mà ở dơ khủng khiếp!
-         Sao ???
-         Cái đải đồ nghề của ổng bằng da bò, phải hong Ba Phi?
-         Không, bằng vải chớ, tại lâu ngày nó lên nước…ạ ạ…ý là dơ chớ gì?! Trời, tại chị hỏng rỏ, chớ…dơ vậy, là do ổng cố ý ở dơ đó nhe…
-         Gỉ ỉ ỉ ỉ…???
-         Ổng nói, phải cho dơ thiệt dơ, để nếu có nhậu hũynh, ổng bỏ quên cái đải, hay rơi rớt ở đâu, người ta…thấy dơ, hôi rình, hỏng ai thèm rớ, nó càng thúi…oắc, mắc ói càng tốt, do vậy cái đải đeo vai mới còn!!!
-         ...a ha ha...khò khò khò...
Bà Sáu nghe xong chỉ tằng hắng, rồi phung cục đờm! Sau đó tự nhiên hỏng ai nói ai lời nào, làm cho quán cà phê ế khách thềm phần áo nảo, vậy mà củi trong bếp cứ cháy leo heo, nhưng khói thì xì lên um xùm, nhưng hỏng cay mắt, Ba Phi lấy thuốc ra làm tiếp một điếu, Tư Rèn gỏ gỏ ngón tay xuống bàn, cái bàn cà phê lâu năm nhưng vẩn còn chắc chắn, ba người có vẻ suy tư, bổng Tư Rèn nói:
-         Còn chú Hai Hùm, hỏng lẻ…thế giới bỏ qua, hả Bác Ba?
-         Trời ! Mầy hỏng nhắc tao quên, Ba Phi nói, thằng Hùm nó hớt tóc, bà con thế giới, khi biết nó làm thầy hù hớt tóc bằng kéo, mà, ông bà ông vãi nó hành, cứ nhè nhắp lóc chóc vô lổ tai thiên hạ, thì (thiên hạ) sẻ tá hoả tam tinh!
-         ...?!...(hỏng ai nói gì) Ba Phi tiếp:
-         Bộ-tịt thằng Hùm mà bận véc-ton, ngồi ghế...bố, trả lời báo chí răn rắc, có ca có kệ...y như nói dóc, thì khó có ai nói nó là thợ nhe, cứ tưởng đó là dân “thầy chú“ thứ dử, có 3, 4 bằng Tiến Sỉ cất trong tủ!
-         Ối tời...khụ khụ khụ...
Sau đó, quán lại im re…bất chợt, Tư Rèn nói:
-         Úy trời, nói dong dài mà quên...con trâu cởi, khổ nổi…
-         Cái gì, tao nói nhiều vậy mà còn quên??? Ba Phi hỏi.
-         Khổ nổi, còn Bác Ba Phi, hỏng lẻ ông…quên ông, vậy ai chịu thấu??!!
Bà Sáu mập sau khi tằng hắng hai ba lần, rồi bả chống nạnh 2 tay, nói:
-         Chà chà hỏng lẻ Ba Phi…tính thoát? Sao, nói coi, Ba Phi…tính thoát thân một cách nhẹ nhàng hả, còn lâu nhe, hơi lâu nhe! Sao, nói đi...
-         Thôi tao de nghe Tư Rèn, mầy ở đây chơi, tao về nấu cơm! Chào chị Sáu…
Ba Phi vọt cái ào ra cửa quán, Tư Rèn bay theo kéo vạt áo, rị lại, bà Sáu mập chụp con dao phai, bay theo dăng tay chận đầu, cười hì hì:
-         Nói xấu thiên hạ cho đã, rồi tới lượt mình, tháu cái, tính chạy hả, Ba Phi?
-         ...a cái cái...ca cái cái...Ba Phi thấy con dao bén, liền...bập bử cà lăm.
-         Nè thấy cái gì trong tay…bổn quán hong, con dao mới mài, chưa xắt gì nhe, bén ngót đó đa, muốn chạy thì để cặp giò lại đây…he he…vô quán hong, hay đợi con sáu Mập nầy…ra tay?
-         ...ca ca...cái cái...
Bác Ba phi...dằn co, hỏng chịu vô...
-         Sao...vô hay chờ tui ra tay. Bà Sáu nói vậy.
-         ...ca cái cái...Ba Phi cà lăm.
-         Vô lẹ...
-         ...cái cái...
-         ...?!...      

(còn tiếp bài sau, Nói Dóc Bị Lộ)


                                   
Chàng Hiu 374

TRANG CHÍNH

Copyright by anloc471.com 2009. All Rights Reserved. Design  Ngoc 341