Quỉ thần ơi...
Thuở đời nay...
Bác Ba Phi nói dóc ở quán Bà Sáu mập
cả buổi, về chuyện ổng nghe bửa đi
chợ Huyện. Nhưng mà ổng chỉ nói toàn
chuyện ”bí mật” của người khác không
hà!!!
Ổng hỏng nói chuyện ”bật mí” của
mình, í chu choa, chơi vậy, chơi với
ai hè?!?
Rồi khi tới giờ thứ 25...phút thứ
nhứt, bửa đó:
Khi bị buộc phải nói về ”bí mật” của
mình, thì bất ngờ, Ba Phi...bỏ giò
lái, toan chạy thoát thân già, úi
úi...chơi vậy, gọi là ”chơi trèo”-
chơi kiểu nầy kỳ cục quá nha!
Nhưng chạy đâu cho trời khỏi nắng!
Ba Phi vừa vọt ra khỏi cửa quán
cháo, Bà Sáu chủ quán bay theo thộp
lưng, hét:
-
Chạy hẻ...vô quán
hay còn ò e, thấy con dao phai
hong...ta, hehehe...
-
Hỏng dám ò e
đâu...Ba Phi thấy con dao, mất hồn
chối gấp. Bà Sáu nói rỏ:
-
Mầy còn ụ ự...tao
”xả” vài dao, thì 8 thằng 10 phi
cũng nát, chớ ở đó mà 2 với 3 phi,
ối...cái thằng chuyên môn nói dóc cò
can như mầy?! Vô hong, hử!?
-
À à...thôi chờ khi
khác, tui bị kẹt công chuyện...Ba
Phi phân bua.
-
Hỏng có...kọt kẹt
gì ráo, trở vô ngay...Bà Sáu la.
-
Tui về nấu cơm, kẻo
bà xả la...Ba Phi nại lý do.
-
Hỏng có cơm cháo gì
ráo trọi, nhịn đói! Bi giờ vô hong,
hử???
Nói xong, bà Sáu quơ đường
dao...nghe cái éo rất nhà nghề, bay
xéo mặt Ba Phi, Ba Phi hoảng vía,
mặt xanh lè, hỏng ngờ Bà Sáu
Mập...chơi thiệt, Ba Phi, nói nhỏ:
-
Thì vô nè, làm gì
dử…zzỵ?! <><>>>>...Ê ê mầy thả vạt
áo tao ra, Tư Rèn!
-
Bác Ba vô xong
xuôi, con mới thả ra…
-
Mầy thả áo trước,
tao mới vô...
-
Hehehe...Bác Ba
thấy tui dốt, tính xí gạt hả, khó
nhe...hì hì.
Vậy là Bác Ba Phi bửa nay đi nói
dóc, nhè gặp ”ngày tốt >>> giờ xấu”
rồi đây...
Bác Ba Phi bèn riu ríu đi vô, Tư Rèn
nắm áo theo sau, bà Sáu vịn vai
thằng Tư Rèn: Ý cha cha, già đầu còn
chơi trò…xe lửa ba-toa nè trời! Ba
Phi ngồi chổ củ, bà Sáu đối diện,
thằng Tư Rèn ngồi bên hông bà chủ
quán, an tọa xong, Bà Sáu nói liền:
-
Ba Phi nói tiếp
chuyện ”bí mật ở huyện” để tao nghe,
cho...đã lổ tai coi!
-
Ừ ùm...làm gì có
chuyện bí mật ở đó mà nói chớ...Ba
Phi nói thiệt, bà Sáu nói:
-
Ối trời...hỏng có,
vậy sao mầy...dám nói dóc cả buổi ở
đây, hử hử...>?>??
-
Hỏng có bí mật con
cóc khô gì hết á, thôi cho tui de để
về nấu cơm...
-
Dẹp...tao nói dẹp,
là dẹp!!!
Thấy Ba Phi trả lời trớt quớt, nhưng
Tư Rèn muốn nghe nói dóc, nên nhắc
lớp từ từ:
-
Sách nói dóc ”(của)
Bác Ba (Phi)” còn hong??? Tư Rèn
hỏi.
-
...<><><?>???...(dịch đại là ông cố
nội mầy tư) Ba Phi rủa trong bụng
như vậy.
-
Bác Ba lấy chuyện
trong ”sách nói dóc” nói nghe
chơi...hehehe...Ba Phi nói:
-
Nếu vậy, chị Sáu để
con dao phai tại đây nhe, đừng đem
cất…
-
Chi…ậy chời!?
-
Để tui nói dóc
xong, tui…cắt đầu tui, tui treo giàn
khói!
-
Hehehe...Bà Sáu
cười he he rồi nói:
-
Tư Rèn cất con dao
đi nha, nếu để Ba Phi…lở cắt cổ thì,
mẻ bà nó con dao chiến của tao đa…hì
hì.
-
...(((o)))<><>(((ooo...Ba Phi im re.
-
Sao Bác Ba im ru
vậy trời...
-
Sao...Ba
Phi???...mầy nói tiếp ”chuyện bí mật
ở chợ Huyện” đi chớ...
-
Nói cái gì ở
đó...hả chời...?>?>?///...Ba Phi lấy
tay gải ót, than thở.
-
...thì thì...lúc
chú ba mầy đi chợ Huyện ”nghe” ra
sao, nói...đại tao coi?
Được Bà Sáu mở đường, Bác Ba
Phi...trầm ngâm một hồi, rồi lặng lẻ
lấy đải thuốc rê ra, vừa quấn thuốc
vừa nói chầm chậm:
-
Lúc ấy, tui nghe người ta nói: Trong
sách nói dóc...>>>...”nói rằng: Thì
là...”
Bà Sáu lại...hiểu lầm 4 tiếng ”nói
rằng thì là” nên, hỏi ngược...cho ra
nhẻ:
-
Gỉ??? (?)...”thì<>là”...!?...sách đó
có nói ”thì Là ăn chung với hột vịt
Lộn hả...?!
-
Ối ối...chị Sáu biết ”chuyện đó”
hả...
-
Hỏng có nhe, nói bậy đi...hehehe...
-
...khửa khửa khửa...Ba Phi cười
khoái chí
-
...chớ...”thì là” gì...nói mau?! Bà
Sáu hối.
-
Sách nói Ba Phi (thì) là nhân vật
chính, nên nổi tiếng rùm trời…
Ba Phi mới nói tới đây, bị khựng bô,
bắt đầu ngó…lên trời, rồi lấy ngón
trỏ gải ót lia lịa, mặt nhăn như khỉ
ăn ớt…Bà Sáu nóng gà:
-
Sao khựng vậy, tính
vờ hả, nói mau cho tao nghe coi…
Ba Phi lại im re, quấn tiếp 2 điếu
thuốc cái nửa, để…câu giờ, nghĩa là
Ba Phi đang bị bí và toan tính dở
sách nói dóc…chớ hỏng có chi lạ mà
khựng bô…(?!)
-
Sao???
-
…(?!)…tui nói tới
đâu rồi?
-
Tới chổ “ba phi nổi
tiếng”…
Bác Ba Phi nói tiếp:
-
Để coi…na, à à…Ba Phi nổi
tiếng…>>>…
-
Nổi tiếng…lình bình cở ông Sáu Hên
hong?
Tư Rèn cắt ngang, hỏi.
-
Tao ”nổi” hơn
nhiều, nhưng hỏng phải nổi ở đây!
-
Chớ nổi ở đâu?!
-
Bên tây...
-
Hả...???<><>???
-
Tao cho mầy hay,
cuốn sách đó, có tên “101 truyện bác
ba phi“ và được đem in ở bển đó
nha....hehehe...
-
In chi bên đó, vậy
trời?
-
Đặng hỏng cho Tư
Rèn mầy đọc!
-
Xời, tưởng
gì...(?><!)…Tư Rèn nghe xong ”ngẩn
tò te”, Ba Phi tiếp:
-
Người ta dịch sang
tiếng Mỹ, in tại Mỹ, bán bên Mỹ, cho
con nít Mỹ coi…
-
…?!...phải hôn,
phải vậy hôn...hehehe...>?>?...?!
-
Hí hí...ta nói, ta
la...con nít Mỹ coi say mê luôn
nha...
-
Rồi sao...
-
Tụi nó bỏ cơm, bỏ
nước, bỏ học, trốn ở nhà coi sách...
-
Úi chà...nam mô tề
thiên đại thánh...nam mô...
-
...con nít không
tới trường, nhà trường tá hỏa, sau
đó, báo đăng, mới biết là đám nhỏ mê
”coi truyện”...là ”coi chuyện”
của…tụi mình!
-
Quá đã!...Tư Rèn
khoái chí, Ba Phi nói tía lia:
-
Ông Hiệu Trưởng
trường đó, tưởng bở, tò mò coi
truyện thử, rồi ổng cũng...phát
thinh bỏ văn phòng, nằm ở nhà coi
truyện Bác Ba Phi luôn…
-
Ối ối...
-
Cả trường tưởng ổng
bị bịnh, tới thăm: Khi biết cớ sự,
ai cũng coi thử...cho biết, ai dè,
cuối cùng cả trường…đóng cửa 5 ngày
để coi truyện Bác Ba Phi!
-
Trời! Hỏng dám tin
luôn!
-
Phụ huynh học sinh
thưa nhà trường ra tòa, ông tòa chới
với! Quan tòa hỏng tin đó là sự
thật, ổng đòi vật chứng, ổng coi
“vật chứng“ là Truyện Bác Ba Phi,
mới coi sơ sơ, ổng khoái quá, sau
đó, ổng lẻn…trốn trên sân thượng coi
tiếp!
-
Má ơi...í ẹ...y như
trong kinh ta bà ha...
-
Chuyện rùm ben, Ba
Phi đang đía rân trời, báo chí ở bển
đăng tá lả, chạy trang nhứt cái tít
bự tổ nái: ”Cuốn sách thần, xin đừng
coi, ghiền chết”
-
Gì…nổ dử ậy???
-
Chớ hỏng ”nổ” sao
được...tới phiên cha chủ báo, thằng
chả làm bộ bịnh nặng, nói đi sang
Tây Ban Nha chửa bịnh, chứ kỳ thiệt
là chả trốn vợ, ôm Truyện Ba Phi…lên
núi coi cho đã con mắt!
-
Tời!!!
-
Sau đó, cái nầy mới
ớn hồn, là mấy nước có dân đông nhứt
trên thế giới, xúm nhau xin dịch
Truyện Ba Phi ra tiếng nước họ, để
dân họ coi cho vui cửa vui nhà!
Ba Phi nói luôn, hỏng ngại miệng,
hỏng chịu dấu-dím-dìm gì ráo trọi:
-
Thấy vậy, Ba Phi
nói tiếp, phòng văn hóa Liên Hiệp
Quốc công nhận: Truyện Bác Ba Phi là
“Di Sản Văn Hóa Nhân-Lọi“
-
....(<?>)...
-
Lớn chuyện rồi!
-
Lớn gì, chuyện
đó...còn nhỏ đó Tư!
-
Vậy mà nhỏ...má
ơi...vậy cái gì mới lớn?
-
Lớn nè…ý cha cha,
chắc Ba Phi nầy...tiêu dên quá...
-
Sao...mà Bác Ba
rên!?
-
Khi thiên hạ biết
Ba Phi không phải là nhân vật hư
cấu, mà...thằng ông nội đó là người
thật và đang sống chình ình tại ngã
Ba Vàm, thì…mới chết tía tao!!!
-
Có gì mà chết
-
Vì mến mộ Ba Phi,
bà Nử Hoàng mua 1000 cuốn tặng bạn
bè...chết tao hong?
-
Mua sách chi vậy
trời, ngộ he..
-
Thằng ngu, bả mua
tặng cho mấy bà con chòm xóm đọc cho
vui, để...thấy, dù cười ngất, thần
dân của bả...cũng///phớt tỉnh
ăng-lê///...chớ chi?
-
Khò khò khò...
-
Cái nầy tao mới lo
dử...
-
Gì nửa trời?>?>?
-
Sau đó, bà hoàng
kêu tặng chức Hiệp Sỉ Đại Hiệp, tao
mới chết đứng!!!
-
Hỏng dám tặng đâu!
-
Rồi nước Pháp...bắt
chước, kêu tao qua, để tặng Huy
Chương Chử Thập Sắt!
-
Í…cái mà ẹ ẹ...khi
không mà tặng Bác Ba khơi khơi, vậy
hả???
Tư Rèn thắc mắc, Ba Phi nói hỏng gìn
mồm, giử miệng gì ráo, nói luôn:
-
Hỏng bằng nước Ấn
Độ…
-
Gì nữa trời…
-
Người ta sẻ mời tao
tới đó, để hỏi ”thăm sức khỏe” cha
Sáu Hên…
-
Hỏi lảo Hên chi vậy
cà???
-
...hè hè...hỏi tao
về cái vụ lảo tu trên núi Hy Mã Lạp
Sơn cao 8.848 thước!
-
....<><><>>>>....Tế
tổ !
-
Người ta sẻ hỏi sao
ông Hên dám đi tu...mồ côi xa như
vậy, tao sẻ chỉ mầy!
-
Trời đất ơi! Sao
lại chỉ Tư Rèn...tui?
-
Ổng gan như vậy,
ổng dám...đi tầm bậy, là nhờ ổng cầm
con dao mầy rèn!
-
Tlời !!! Tlời…tời !
-
Ê ê…sao mầy kêu
Trời bằng TLỜI, mầy bài đặt nói
ngọng hả? Bà Sáu Mập hỏi.
-
Đó là tiếng “trời”
trong cuốn Tự Điển: Việt Nam-Bồ Đào
Nha của ông Đắc Lộ
chớ ở đâu! Bà tưởng tui dốt
hả? Tui nói…trong Tự Điển nhe, nhe…
Ba Phi té ngữa, hỏng ngờ thằng Tư
Rèn cũng…su tầm, nghiên-cú dữ dội
quá xá!!!
-
Dử quá vậy Tư, Ba
Phi nói, nhưng tao cứ…chỉ mầy, chỉ
có mầy rèn dao, thì Sáu Hên...mới
dám cầm dao đó đi mần chuyện trời
ơi, chết cha chưa con?
-
Hỏng lo, tui hỏng
lo, nếu người ta hỏi tui, tui chỉ Bà
Sáu!
-
Hả hả??? Gì tao???
Bà Sáu mập...mất hồn.
-
Con dao mà ông Sáu
cầm...đi tu, là con dao ổng chôm của
Bà Sáu Mập bán cháo lòng…mà hồi nảy
bả mém…xả thây Bác Ba đó nhe!
-
Mầy nói vậy, chết
chủ quán nghen Tư!!! Bà Sáu rên. Ba
Phi cho biết luôn:
-
Chuyện đó còn xa,
cái chuyện gần là phóng viên tới đây
phỏng vấn mới gai.
-
Sao zị…sao gai...zị
chời>?>???
-
Gai là...tốn đủ thứ
tốn!
-
Bác Ba tốn cái gì?
-
Tốn thì giờ, tốn
tiền trà, tối tiền thuốc rê?! Khi
đó, có nước tao trốn cho rồi!
-
Trốn bằng cách nào?
-
Nhờ thằng Đực chở
là xong! Bà Sáu...làm thầy dùi giúp
Ba Phi như vậy.
-
...?!...
-
Ờ ờ...Ủa ủa, thằng
Đực đâu rồi...?!
-
Tui nè...
-
Mắc dịch mầy nghe
Đực, tao ”hằm” mầy lắm nghen!!!
-
Khi-khổng
khi-không, sao Bác Ba kiếm cớ...chửi
tui, ngộ he...
-
Tao chửi nầy...còn
đở, đáng lẻ tao phải bẻ lọi giò mầy
mới đúng.
-
...<>?>?<?>>>...(gì
vậy chời)
-
Tại sao mầy lên xe
lôi là chạy bán sống bán chết
vậy...hử???
-
...)(/?/)(/!/)(...??? (ổng tính chửi
mình nửa đây, de cho rồi)
-
Sao im ru vậy
mậy...
-
Có công chuyện,
thôi tui lui ghe...Sáu Đực sợ bị
chửi, nên...sùng gan, de gấp.
-
Ê ê...ở chơi mậy
Sáu, chờ tao nói hết chuyện nầy rồi
mầy đi...
-
Gì nửa đó? Sáu Đực
hỏi sơ cho có, rồi ngồi lại nghe
tiếp ”chuyện bác ba phi”.
-
Tao nói tiếp...Lúc
đó...
-
Lúc đó là lúc
nào???>>><<< Sáu Đực thắc mắc.
-
Đó là cái lúc Tổng
Thống Mỹ mời tao qua cho ổng biết
mặt...(?!)
Sáu Đực nghe xong, liền thò mỏ xuống
đất, tay quơ quơ, y như tìm cái gì,
Bác Ba Phi thấy vậy nhưng hỏng biết
Sáu Đực tìm cái gì, bổng Sáu Đực
nói:
-
Ối ối...ai
quởn...cho mượn đôi dép...để tui xin
keo coi....hehehe...
Ba Phi nghe Sáu Đực đòi ”xin keo”,
ổng quê một cục, nhưng nhịn, nói
tiếp:
-
Có ông vua xứ Bắc
Âu...khoái tao, nên oánh ”dây thép”
mời tao qua bển để phong cho tao
chức Hội Trưởng Hội Nói Dóc...đó Sáu
Đực...hehehe...
Tới non nước nầy thì Sáu Đực...chịu
hỏng thấu nửa rồi:
-
Ối ối, vậy hả...cha
mẹ ôi...thôi tui de...Sáu Đực một
mực đòi về.
-
Quớ Đực...sao mầy
de, tao chưa nói hết mà...
Bác Ba Phi...dụ Sáu Đực ở lại hỏng
được, vì Sáu Đực vọt ra xe, thót lên
chiếc lôi dông mất, cũng bởi, Sáu
Đực sợ bị Ba Phi kêu lại, để ổng
”chửi sảng” nửa...
Vừa chạy xe, vừa lầm bầm, Sáu ta
bụng nóng như hơ. Chạy một khúc
đường, bất chợt gặp ”bác ba gái” kêu
lại, hỏi:
-
Sáu Đực, mầy có
thấy cha Ba Phi ở đâu hong...
-
Hỏi chi vậy Bác
Ba...
-
Ổng nói đi mua
khoanh thuốc rê, mà đi cả buổi chưa
về, chắc đi nhậu rồi đa.
-
Nhậu gì mà nhậu,
ổng đang nói dóc ở quán Bà Sáu.
-
Nói dóc gì mà cả
buổi chưa xong, hả chời?!?!
-
Bác Ba nói, ổng sắp
đi Thỵ-Điển để nhận chức ”hội-chưởng
nói dóc” đó...
-
Ối trời trời, vậy
là Bác Ba Phi của mầy, quá lắm
rồi...
Kế đó, người ta thấy Sáu Đực nói
chuyện với bác ba gái, vừa nghe mà
bả vừa múa tay múa chưn tưng
bừng...như khỉ hát xiệc!!!
Người ta nghi-nghi là Sáu Đực kể
chuyện Bác Ba Phi đang nói dóc trong
quán Bà Sáu mập cho bác ba gái nghe
sạch bách hết ráo!!! Đúng vậy đó:
Khi bác ba gái nghe Sáu Đực kể tới
cái khúc Bác Ba Phi tính qua xứ bắc
âu nhận chức ”hội trưởng nói dóc”
thì bả nổi...tam bành!!! Bác Ba Gái
hét lớn:
-
Vậy là cha Ba Phi nói dóc quá
cở thợ mộc rồi!!!
Sau đó mấy giây đồng hồ, người ta
thấy bác ba gái phát thinh nhảy lên
chiếc lôi, ra lịnh Sáu Đực gò lưng
chạy như bay, bụi mù tung lên trên
con đường đất khô...
-
Chạy èo ẹo vậy Sáu,
chạy lẹ lẹ coi...
-
Xời...tui chạy cở
vầy là Bác Ba Phi chửi tui tanh
bành...
-
Tao kêu mầy chạy lẹ
nửa, nếu té...tao lo!!!
Nghe lời bác ba gái, Sáu Đực chỏng
mông, khòm người sát ghi-đông, cẳng
đạp...tam-tông-dông-mạng, bánh chiếc
lôi bơm cứng, nên nó...tưng như múa
lân.
Bà Sáu dòm ra, thấy
Sáu Đực chở Bác Ba Gái chạy bán sống
bán chết tới quán, Bà
Sáu Mập lẹ miệng,
nói:
-
Thằng Đực lớn tật hỏng bỏ, nó
chở thím ba mà chạy xe như bị chó
điên rượt...
Bác Ba Phi...nghía
ra, thấy bà xả ngồi chồm hổm, hai
tay nắm cứng thùng lôi.
Ba Phi hết hồn hỏng
biết chuyện gì xảy ra ở nhà, mà vợ
phải đi tìm.
Xe vừa ngừng, Sáu Đực
hét:
-
Bác Ba ra đây mau…
Ba Phi chạy ra trước:
-
Có chuyện gì vậy bà
nó?!
-
Ông thiệt là quá
lắm lắm...
Bà Sáu với Tư Rèn ra sau, bác ba gái
nói:
-
Tui kiếm ông muốn
hụt hơi, tưởng ông đi nhậu, ai
dè...đi nói dóc.
-
Gì nó phu-nhơn tiểu
đội trưởng?
-
Chết rồi ông
ơi...hu hu...
-
Hả hả...gì đó bà,
gì mà khóc đó...
-
Ông về lẹ lẹ...kẻo
chết hết, chết sạch sẻ luôn!!!
-
...<>?<>?<<<<...ối
trời, chuyện gì mà chết...vậy bà...
-
...>>><<<...Phóng
viên tới đầy nhà chờ ông.
-
Có chuyện gì
vậy...hả, sao sao...sao...??? Bác Ba
Phi ngạc nhiên quá xá.
-
...”tụi nó” xuống
kêu ông lên Saigon gấp!!!
-
Ối chời chời...lên
Saigon chi vậy chớ?!
-
Để ông qua Thỵ-Điển
lảnh chức Hội Trưởng Hội Nói Dóc...
-
...Ối ối...sao bà
biết, hả bà-xả???
-
Thằng Đực vừa nói
với tui, vậy được hong...nhỉ!?!
Bác Ba Phi đột nhiên...sôi gan, liền
ngó Bà Sáu, nhặn mặt với Tư Rèn,
và...đưa tay lên trời...Với ý là,
ổng...quên, hỏng cho Bà Sáu và Tư
Rèn biết về ”cái nết” của Sáu Đực,
bất thần hét lớn:
-
A ha ha...Nay tuyên
bố với...giang hồ rằng...>>>...
-
Giang hồ xin
nghe...Bà Sáu nói vậy.
-
...(!>?)...giang hồ
tuyên bố gì vậy trời...Tư Rèn hỏi,
Ba Phi nói thẳng:
-
Con bà nó...giang
hồ tuyên bố: Sáu Đực là thằng quỉ
thối mồm!!!
-
Hehehe...
-
Khò khò khò...
-
Khửa khửa khửa...