Những vần thơ nhiều chủ đề

  Trang 02  |  |  Trang chính Thơ Nhạc |  | For oldman |

 

 

 
Uống Rượu
Ôi trời ơi, sao tin dồn dập???
HT Khoa dầy men gan
HT Mỹ điên đau cột sống
Bỏ rượu, ta mất hai tay đối ẩm...
Thiệt là buồn!
Nghe tin như nghe sấm sét
Như ngày nào còn ở quê
Mùa nước nổi tràn về
Cá ngoài đồng trẩy hội
Rượu trong chai cạn đáy
Nước nổi không có xuồng
Cuộc vui bỗng ngưng ngang
Cá linh chiên xù, bông điên điển nấu chua
Hết rượu coi như mất cuộc vui
Cuộc sống nầy chẳng còn chi
Gặp bạn mà không cạn chai tận đáy.
Người ta rượu rót về phương Đông
Rót về phương Tây...
Còn ta chỉ rót khi gặp bạn.


 

 

Vô tửu bất thành lễ
Nâng chung đối ẩm gặp bạn hiền
Ta không phải Lý Trích Tiên
Cũng chẳng phải Kinh Kha qua sông Dịch
Ta là người phàm, ta quý bạn
"Rượu ngon không có bạn hiền

Không mua không phải không tiền không mua"
Rượu của ta rượu tình rượu nghĩa
Rượu kết giao bằng hữu Đào Viên
Rượu giúp Lưu Bang dựng nước
Rượu đem Quan Vân Trường gặp Trương Phi
Rượu cúng ông bà tổ tiên
Rượu rót xuống đất thề nguyền
Rượu quý.
Người có tên, rượu cũng có tên
Là Mai Quế Lộ, Nữ Nhi Hồng
Là Martell, Cordon
Rượu quý của ta là Bằng Hữu Tửu.
Hôm nay ngày Xuân ta rót rượu
Chúc các bạn hiền dồi dào
Chúc Khoa đẹp trai, Mỹ điên sức khoẻ
Để ta gặp bạn rót Bằng Hữu Tửu cùng nhau
Tình trước sau như một.
Bánggiùi

 

 

 Say
Gởi Trần Hữu Giáo

Mày ở quê lên thành phố
Mang về nhà nhũng kỷ niệm ngày xưa
Kỷ niệm nào nói mấy cho vừa?
Sao mày không nói lời cảm tạ.?
Chẳng bạn bè nào xa lạ
Kỷ niệm gìn giữ ở trong tim
Mày có vật làm kỷ niệm
Biết nói sao cho vừa?
Tao thương mày như thương những thằng bạn
Ở chốn quê xa cần lưu gìũ tình ta
Bạn chúng mình dù ở chốn xa
Quê cũ chúng mình từng đổ máu.
Giáo à, tao hay nhậu
Rượu làm tao hay nói chuyện đâm hơi
Thương nhau nhau xin đừng chấp lời
Hiểu ý của tao là chính!
Mày có biết chúng mình từng là lính
Thi hành trước khiếu nại sau?
Mình là sĩ quan đâu phải bọn lau chau?
Lãnh đạo chỉ huy là đó.
Thương nhau lắm tao mới nói to nói nhỏ
Cuộc đời nầy đâu có bao lâu
Mày chắc biết đâu là chuyện bể dâu?
Con tim nên mở.
Có thể mày còn bỡ ngỡ
Vì tao hay nói chuyện bao đồng
Nói chuyện viễn vông
Chỉ có một điều mày nên nhớ:
An Lộc Bốn Bảy Mốt nha mày!

Bángiùi
(Trong cơn say nói với bạn)
 

 


 

 

 

THÂN
Gởi Lê Bình


Từ xa xôi
Bạn gởi bài thơ thay lời chúc tết
Lòng bồi hồi,hơn nhận đựơc món quà xuân
Ba mươi tám năm giửa cuộc phong trần
Ta cứ tưởng....đâu còn tình xưa nghỉa củ


Còn nhớ mải, ngày cổng dinh thành ngã đổ
Ta làm thân chim côi cút lạc đàn
Giửa mênh mang cỏi đời người tạm
Bao nhiêu lần tết đến với xuân sang
Đời áo cơm nhận chìm ta trong vỏ ốc
Ta neo thuyền nơi bến vắng cầu an
Bỗng một hôm ta nghe tiến gọi đàn
Của những chiến hửu đồng môn An lộc
Về đây nhé quên đi đời khổ nhọc
Nưong tựa bên nhau ta tiêu khiển tuổi già
Sáu mươi năm đời đã thoáng đi qua
Ta chợt tiếc thời gian sao nhanh quá


Cảm ơn đời đã cho ta mật ngọt
Một lời thương thật đáng giá ngàn vàng
Hãy trồng hoa trên đường vào cỏi thật
Để thấy đừong đời sao còn quá thênh thang.

 
TRẦN HỬU GIÁO 313
 
 

 

 

 Bài thơ tặng BẠN.


Tao trấn thủ Thạch Hản.
Mầy dẫm nát Tây Nguyên
Thằng lội sình vùng Bốn.
Đứa xuôi ngược vùng Ba.
Pháo trên đầu nổ chụp.
Tiếng bạn bè thân quen.
-Đạn đi mầy nghe rõ?
-Kéo lại gần 50. Chơi trăm tràng hiệu quả.
Thằng đệ tử reo vang.
-OK quá ông thầy!
Lũ đặc công bám vào,
Hàng tre gai trước mặt.
Lính tao đỗ máu nhiều
Đụ mẹ cái hàng tre.
Chiều nay mầy lên tuyến.
Ngang tàng trên chiến xa.

 


 

 

 

Tao mừng vui đón bạn.
Chỉ mày cái hàng tre.
Mày nhếch môi khẻ nói.
-Đụ mẹ để đó tao. Đại liên 50 này. Lo cho mày chuyện đó.
Ca cà phê sữa đậm.
Trao tay nhau từng hớp.
Capstan khói thơm lừng.
Tao với mày không nói.
Nhưng mắt buồn rưng rưng!
Tao đổi tuyến cho mày.
Gặp nhau mày chỉ nói.
-Chuột thường mò bên trái. Để ý nó nhen mày.
Chia tay nhau lần đó.
Mày ra đi mất biệt.
12 tiếng phép về Sông Hương.
Phố xá người đông chật phố phường.
Ghé qua kios mua tờ báo.
Để biết phân ưu của chiến trư
ờng.


Trần Trung Ngôn (Feb.2013)
 

 

 

LỜI TỰ TÌNH CỦA CON DIỀU HÂU GẢY CÁNH

Cảm ơn anh đã đọc những bài thơ tôi,
Bài thơ hồi ức của một thời chinh chiến đã qua rồi,
Non nước bây giờ đã không còn tiếng súng,
"Thuở ấy" bây giờ chỉ là áng mây trôi,
Từ dạo tháng tư ta làm người chiến bại,
Cúi mặt khóc cười, vận nước ở sau lưng,
Ván cờ tàn, ta làm quân ngoài cuộc,
Tổ quốc, Giang sơn ơi.... lệ rưng rưng,
Lắm lúc chợt nhớ ta đã một lần qua sông Dịch,
Nhiệm vụ không thành...đành chịu nhục dưới lưỡi kiếm Tần Vương,
Giữa cuộc phong trần vỗ "bồn" mà khóc,
Chiến cuộc qua rồi sao còn lắm tang thương,
Cố quên đi sao vẫn còn váng vất,
Chuyện ngày xưa chuyện cũ đã xa rồi,
Bạn bè chừ đứa đã quá xa xôi,
Đứa còn lại loanh quanh đời cơm áo,
Thôi nhé anh đời chỉ là hư ảo,
Mộng công hầu cũng chỉ chuyện "nồi kê",
Nợ tang bồng xin đành dành kiếp khác,
Kiếp này đành lỗi hẹn với tình quê.


Trần Hữu Giáo 313

 

 
 

 

 

Lại Một Mùa Xuân


Xuân đã đến rồi nơi xứ xa
Nơi đây gió lạnh tuyết rơi đầy
Người thân xa cách muôn ngàn dặm
Bạn bè dăm đứa cũng ra đi
Nhớ lại năm xưa vai áo trận
Đêm xuân súng đạn thét vang trời
Lữa đạn vang rền thay tiếng pháo
Vùng trời rực sáng xé đêm đen
Làm sao quên được thằng bạn cũ
Bỏ xác bên rừng lúc xuân qua
Mùa xuân đã đến trong binh lữa
Trên áo thời gian vết tích đầy
Tôi nhớ tình tôi tuổi tóc xanh
Áo trắng nhẹ vương đến bên đời
Kỷ niệm in mòn trên lối cũ
Bâng khuâng một thuở tuổi yêu người
Rồi mỗi mùa xuân tóc úa phai
Trên giốc đời qua áo nát nhầu
Đêm thâu u uẩn lòng thổn thức
Nỗi buồn úp mặt bóng đêm đen
Đêm nay ngồi nhớ một thời son
Đối diện bên chung rượu nhạt sầu
Trãi lối tơ lòng trên phiếm cũ
Ngồi buồn đàn lại bản xuân xưa.


Đặng Nhiên Thư

 

 

 

Thơ Gửi Đặng văn Cúc và các anh em Địa Biên Hòa.


BIÊN HÒA THƯƠNG CA


Tôi vẫn thường về thăm xứ Bưởi,
Biên Hòa chừ lắm lối vào ra,
Tìm chốn cũ ngỡ ngàng chùng bước lạ,
Để thấy rằng Lưu Nguyễn cũng là ta,
Tôi đã về ngang qua Tân-Hiệp,
Tổng hành dinh, nay đổi chủ mất rồi,
Chiến cuộc tàn, người chiến thắng lên ngôi,
Ta ngậm ngùi tiếc thương một thời quá khứ.

Tôi thường ghé ngã ba Vườn-Mít,
Tìm quán "Ca-Dao" nay đã không còn,
Nhớ thằng bạn thường ngồi làm thơ nơi góc quán
Hồn giờ đây phiêu lãng ở đâu rồi,
ta đã về thăm Tân-Triều, Bến-cá,
Tới Lạc-An thăm lại bến đò xưa,
Đò còn đó mà người xưa đâu mất,
Trời trong xanh mà lòng người chợt đổ mưa,
Tôi đã về Tân-Uyên thăm lại,
Chiến trường xưa một thuở hoang tàn,
Lòng chợt khóc nhớ những thằng em đã mất,

Ta bây giờ còn vạn kiếp gian nan,
Nơi ta ở bây giờ vạn biến,
Nhưng lòng ta vẫn khắc khoải một thời,
Máu thịt, áo cơm chia nhau ngày chiến trận,
Có ai còn nhớ lại những ngày xưa !

Trần Hữu Giáo 313


 

 

 

  Trần Hữu Giáo và các bạn ĐPQ/TKBH thân,
Các mail mà các bạn gởi lên diển đàn 471, tôi đều đọc hết, không bỏ xót cái nào cả, tôi muốn gom lại
đóng làm thành cuốn Trận Liệt để lưu giữ về sau. Hay và thơ mộng lắm các bạn BH ơi! Tiện đây tặng các bạn bài thơ tôi vừa viết vội, cứ xem như chút tình tri kỷ. Chúc các bạn có những ngày vui và đầm ấm bên gia đình và người thân.

 Thân chào.
ĐVC 342


Xứ Bưởi Chạnh Lòng
Quá khứ giờ đây nghĩ chạnh lòng
Lung linh huyền ảo một trời mơ
Vàng tay điếu thuốc cay màu mắt
Đêm từng đêm ôm trọn suy tư.

Biên Hòa tôi viết ngàn trang giấy
Từ thuở có em có cả thiên đường
Người nhớ Biên Hòa bao lần nhớ?
Tôi nhớ Biên Hòa với vạn ngày mong
Người hởi! bây giờ thôi đã hết
Dấu xưa ngày đó nhắc mà đau
Bạn bè còn lại bao thằng nhớ?
Dĩ vãng chôn vùi kiếp tha hương
Trang bút ngày xưa giờ khép lại
Ngày sau ai nhớ những thời son
Tôi nhớ Biên Hòa trong nước mắt
Nghe chiều buông xuống bóng hoàng hôn.

Đặng Nhiên Thư
 

 

 

 
Tình Anh, Tình Em
(Tặng nàng Dâu 471)


Thưa chị, tôi còn nhớ
Ngã ba Minh Hưng đường số Mười
Chiếc xe đò ì ạch leo lên và dừng lại
Trong "Nông Trường" có bao nhiêu anh chống cuốc đứng chờ.
Vườn uơm cao su mỗi ngày mỗi giờ
Có bao nhiêu chiếc đầu cùng ngoái cổ xuống Minh Hưng!
Buổi chiều tháng Bảy, trời có mưa
Chiếc xe đò dừng lại
Vài người phụ nữ xuống xe
Ì ạch với những giỏ đệm
Bao nhiêu ánh mắt trông chờ...
"Vợ tao đó" một anh nói
"Xạo mầy, thằng mồ côi!"
Chiều hôm ấy có vài gia đình đoàn tụ
Căn nhà thăm nuôi vách nứa mái tranh
Bao nhiêu anh được hưởng niềm hạnh phúc
Được gọi tên để trở về chuồng.
Và cũng những ngày như thế
Chị lên thăm mà anh đã đi rồi
Anh đi về một nơi chốn xa xôi
Bỏ lại chị ôm giỏ đồ khóc ngất.




Cũng có những ngày như thế
Chị gặp anh hình hài đã mất
Đôi chân anh "mồ côi"
Hai ống quần không còn cần thiết có đôi.
Cũng những ngày như thế
Biết bao nhiêu chuyện đổi thay
Ở Trảng Lớn tính từng ngày
Bù Gia Mập tính từng năm, từng tháng.
Thời gian ơi thời gian!
Cuộc tình của chị quá gian nan
Tuổi mộng mơ đợi chồng hành quân
Chưa làm mẹ đã hóa thành quả phụ.
Rồi cũng có một ngày anh trở về
Hai ta cũng trọn nghĩa phu thê
Chỉ tiếc một điều chưa trọn vẹn
Thương binh, hề! Thương binh!
Con đường tình cho trọn trước sau
Cho dù anh bất toàn thân thể
Ta mất tất cả chỉ còn nhau.
Bángiùi

jan. 2013
 

 

 
 

 NỐI LẠI VÒNG TAY
(viết cho Hội Ngộ kỳ 5 )


Về đây nhé

Ơi những mái đầu xanh giờ đây đã bạc
Để cùng nhau ôn lại thủa can qua
Ngày cởi áo thư sinh thay màu áo trận
Chiến trừong kia từng một thủa xông pha


Để cùng nhau


Nâng chèn rựou nồng say men bằng hửu
Chiến cuộc qua rồi còn lại chút tình thân
Quên cuộc phong trần một đời viển xứ
Trải tấm lòng giúp chiến hửu ấm mùa xuân


Đã một thời


Ta là nhửng con diều hâu tung cánh
Túy ngọa sa trừơng hay trên chiến mã hung hăng
Thời cuộc oan khiên ta làm thân chim cánh cụt
Nương tựa bầy đàn ta khóc dưới ánh trăng

 
Dù xa xôi


Ta vẩn mong một ngày về trên đất mẹ
Thăm bạn bè thăm lại chiến trừơng xưa
Đốt nén nhang,khóc những người đã mất
Chia sẻ ngọt bùi cùng bằng hửu sa cơ


Để mải mải


Vẩn thắm xanh tình anh em đồng đội
Đã một thời chia lửa giữa sa trừơng
Bao năm rồi sao vẩn cứ thân thương
Vẩn nhớ mải "một thời để yêu một thời để chết"


Gởi Hội Ngộ Boston


Trần hửu Giáo
jan. 2013


 

 

 

 

 

 

  Đêm Thánh Vô Cùng
Bên anh đang vào lễ
Bên em đã quá nửa đêm
Chúa Hài Đồng ra đời trước bên em
Chúa thương em nhiều hơn anh đó.
Em và bà con đi lễ
Con đường Kỳ Đồng có còn đông người không?
Nhà Thờ Dòng Chúa Cứu Thế bên hang đá
Mạ có cận kề bên em?
Bao nhiêu năm rồi không cùng em đi lễ
Bao nhiêu nước đã qua cầu
Và bao nhiêu lá đã rụng bến sầu
Con đường của hai ta mỗi người mỗi ngã.
Chúa xuống trần gian cho kẻ dữ và người lành
Chúa xuống nhân gian cho em và cho anh
Cho tất cả những kẻ đang yêu nhau
Vạn sự lành.
Bao nhiêu năm rồi có nhớ không em
Anh đi mãi chưa về, em còn đứng đợi
Kinh Nhiêu Lộc hết nước lớn ròng
Về rau muống không dập dình trước ngõ.


Parish St.Lucy Church( Nhà Thờ ba chuông)

 Sài Gòn Vẫn còn đó những Thánh Đường
Có bước chân em Fatima, Đắc Lộ
Vương Cung, Đại Chủng Viện Giuse
Bắc Hà, Huyện Sĩ, Cầu Tre...
kể sao cho hết
Vườn Xoài, Bắc Hải, Thủ Đức, Đồng Công
Nhà Thờ Ba Chuông, chúng ta đi ...
nhập vào đám đông
Rước kiệu mừng Chúa Hài Đồng
Bên nhau cùng dâng của lễ.
Bây giờ bên em đã quá trưa
Bên anh vừa vào Thánh Lễ
Tại sao có kẻ trước người sau?
Tại sao anh và em không cùng nhau,
Đón mừng cùng một lúc?
Như vậy có địa ngục, có thiên đàng
Có người lành và kẻ dữ.
Chúc em, anh chúc phúc cho em;
Người con gái Việt Nam
Cho anh nhiều kỷ niệm
"Bình an ở cùng chúng ta"
Alleluia! Alleluia!

Bángiùi
Đêm Noel 2012
Nhà thờ Saint Lucy

 

 Tiễn Bạn

Tôi có một người bạn, Nhật Tân,
Tên nghe rất mới.
Đã lên đường chờ đợi bao lâu
Bạn đang dấn bước.

Bắt đầu cho một ngày mời là binh minh
Cuộc đời linh đinh, làm sao cho được SỐNG!
Cõi tạm, ai biết cho ai?
Thế là bạn đã bận áo dòng
Lên đường tìm sự thật.
Con đường của nguời đi, người được gọi tên Phật
Giác ngộ con đường sự thật
Hạnh phúc cho ai không thấy mà tin.





 

Tiễn bạn lên đường xin cho gửi
Trái tim hồng còn đập nhịp trần gian
Tôi ở đây dõi bước bạn mỗi đêm
Trong thiền định.

Đáo bỉ ngạn, bờ kia chờ đón
Sắt son giữ tấm kiên trinh
Diện bích tìm mặt thật
Năm tháng rồi sẽ qua
A Lại Da còn đó.
Tôi vẫn đi giữa trần gian rạng rỡ
Mặt hồ gợn sóng lăn tăn
Mong có ngày sáng tỏ.

Bángiùi
(Tặng Ngô Nhựt Tân)

 

Tôi về thành phố chiều xưa   
 

Tình yêu năm đó bụi mờ thời gian
Gặp em sao quá ngỡ ngàng
Nghe lời cay đắng, nghe tình thu phai
Tôi về áo trận sờn vai
Buồn thương màu áo một thời chiến chinh
Tôi về mang nặng kiếp buồn
Tim tôi em nỡ khắc lời chia tay
Thề xưa em nỡ quên lời
Để từng cơn lạnh thấm vào hồn đau
Kiếp nầy ta lỡ xa nhau
Nỗi buồn chìm xuống trong khoang cuộc đời
Mây chiều kỷ niệm còn vương
Tình em thuở đó còn thương trong lòng.


Đặng Nhiên Thư


 

   
   Không hiểu    


Cắn chặt giữa 2 hàm răng
Chiếc khoen sắt bật mở
Đếm năm bốn ba hai một
Ném thẳng qua giao thông hào
Em Hai Sáu phát nổ
Đất đá phủ qua đầu
Xác người tung lên trời
Trận chiến đầy súng nổ...
Và như thế hai bên cùng gờm súng
Pháo chụp từ trên đầu
Đất mẹ ơi che chở
Và chúng con đánh nhau.
Tìếng súng nổ giòn thay tiếng pháo
Vi vút qua đầu tiếng rít của đạn, bom
Những thây người gục ngã
Xác chết chất thành non
Máu người chảy thành suối.
Con không muốn mẹ ơi, thật lòng con không muốn
Sắt thép trong tay lạnh ngắt hờn căm
Và bên đó cùng giòng máu Việt
Đã gieo thù không biết tự bao giờ?

Mẹ là ruộng, đồng, giòng sông, bờ tre, buội chuối
Cha là xanh ngắt trường sơn
Biển mênh mông màu xanh hy vọng, một màu
Cá, tôm, lúa, khoai, bắp, đậu...chở về nhà
Biển mênh mông màu xanh hy vọng, một màu
Cá, tôm, lúa, khoai, bắp, đậu...chở về nhà
Giọt mồ hôi đổ xuống nuôi lớn quên cha
Và mẹ là giòng suối mát.
 

 

Từ thưở Hùng Vương mở nước
Mẹ Âu lên núi, cha Lạc xuống biển đông
Chúng con Bách Việt chỉ có một giòng:
Giòng: Hồng, Lạc con nghe như thế,
Vậy ai chia cắt làm cho quê hương tan tác!
Cho đến bây giờ con vẫn không hiểu
Mẹ ơi, mẹ hãy ru cho con ngủ!
Cha ơi, xin che chở đàn con!
À...à...ơi, cái ngủ mày ngủ cho lâu
Mẹ cha đi cấy ruộng sâu chưa về
Bắt được một con cá trê
Xách cổ lôi về nấu cháo mày ăn...
Lời mẹ hát mộc mạc như lúa
Êm mượt như tàu lá chuối non
Mẹ nuôi con lớn khôn...
.........
Nghẹn ngào con không biết nói gì hơn
Súng vẫn nổ, đồng đội, đồng bào ngã gục
Con kêu mẹ....Mẹ ơi con kêu mẹ
Và đến bây giờ con không hiểu
Con cất tiếng kêu bi thương
Chờ ngày về với mẹ
Đất mẹ nhiều tai ương.

 


Bángiùi09102012
 

 

   
 
Bài Ca Tháng 10       

Nhìn ra cửa số thấp thoáng lá vàng rơi
Tháng 10 đã về rồi đó em ơi
Lá vàng sẽ trải dài dưới thung lũng
Theo dấu chân em khắp mọi nơi.

Và đây là bài ca tháng 10 anh viết cho em
Người con gái của xứ sở đậm đà màu tím hoa cà
Màu tím loan đi trong chiều xuống chậm
Và anh đang đứng ở chân đồi.

Tháng 10, em ơi! Tháng Mười!
Quê anh đang mùa nước nổi
Cá linh tràn đồng, và quê anh trẩy hội
Anh đang nhớ chuyện ngày xưa.

Cũng như em, đã bao giờ về lại Huế
Chiều Thiên Mụ có còn tím không em?
Anh thoáng nghe có tiếng thì thầm thật êm
Răng anh hỏi rứa!

Ước mơ của anh là đưa em trở lại
Đưa em đi qua Vàm Láng, Thủ Thừa
Đi qua những địa danh quê mùa, Cổ Cò, Chắc Cà Đao
Dong ghe trên những con kinh đào thẳng như kẻ chỉ
Để em thấy, những gì thay đổi
Và em ơi...anh khó nói thành lời
Con cá linh không còn là của từ trời
Nước nổi về mà dân quê thiếu cá
...........................................
Anh đưa em đi thăm những thằng bạn
Những thằng ra đi mang theo ước mơ
Dâng hiến thời tuổi trẻ
Những thằng bạn của anh hăm hở bước vào đời
Tiến theo còn đường đã vạch sẵn
Như con thiêu thân say ánh đèn
Như con gà vào trường cá độ
Chấp luôn cả hiểm nguy....
 

 

Con tốt đã qua sông...
Rồi sao? Răng em hỏi rứa?
Chỉ có một đường đi tới
Cuộc chơi đã xong, dẹp bàn cờ qua bên
Những con cờ lăn lóc dưới gậm bàn
Người ta đang bày cuộc nhậu.
Và em đi với anh đừng hỏi
Tất cả bày ra trước mắt em
Anh muốn em nhìn để thấy.

Tháng Mười rồi đó em,
Anh viết bài ca tháng 10 khi lá vàng óng ánh ngoài sân
Hơi lạnh đến thật gần...và
Tháng 10 có lễ xá tội vong nhân
Có những cánh cửa mở ra trong Haunted House
Có bia mộ, nhền nhện, dơi, và mèo đen
Có phù thủy cỡi trên cây chỗi
Có bí đỏ, có pumkin patches....có Jack-o-Lantern

Em ơi, quê mình đâu có phải không em?
Làm gì có tháng 10 khi nó đến từ bên Âu
Tháng 10 của anh và của em rất khác
Tháng Mười của anh có cá linh và lúa nổi
Của em là dòng chảy mang sắc tím của hoa cà
Dòng Hương giang của em lóng lánh lặng lờ
Dòng Cửu Long của anh đục màu phù sa
Tháng Mười của anh và của em
Tháng mười của đôi ta đẹp mãi như bản tình ca.

Lá ngoài vườn vàng óng ánh
Khắp thung lũng xào xạc tiếng lá rơi
Lá vàng trải thảm đến thiên thai
Anh viết bài ca cho em tháng 10 rất đẹp.

Bángiùi102012

 

   
 
Những vòng lẩn quẩn      

 

Mỗi ngày bắt đầu bằng buổi sáng
Bình minh đây là Hoàng bên đó em ơi
Mặt trời, trăng sao, và mây
Có giống nhau không em nhỉ?
Thẩn thơ ngồi dưới cội cây anh nghĩ
Như chúng mình hai đứa hai nơi
Có cùng nhìn thấy như nhau,
Có cùng ở chung một khung trời,
Cùng chung mơ ước?
Thật lạ, mây vẫn trắng và trời xanh
Những chùm mây cuồn cuộn xây thành
Những cụm mây hình vảy cá
Những hình cây, bóng lá
Cô tiên bay, hình gia đình sum họp...
Giống nhau...có giống nhau!!! Bầu trời ôm mây

Nhưng với anh rất lạ.
Vì không có em bên anh.
Buổi sáng bắt đầu cho một ngày
Sáng xuân khai, hoa lá tốt
 

 

Nắng hạ vàng, rực rỡ ôm địa cầu
Thu ủ rủ, gió heo may lạnh
Sáng Đông về vạn vật điêu tàn.
Bốn mùa đến, bốn mùa đi...
Và chỉ có bốn mùa lạ nhỉ!
Có bốn mùa, có tám tiết đưa nhau,
Đến và đi nhịp nhàng đúng điệu
Như bản Tango dìu dặt trử tình
Phải chi anh cùng em bên nhau
Phải chi anh và em tựa má gối đầu
Thì bốn mùa ...gom lại mùa xuân bất tận.
Sáng bước ra với những vòng lẩn quẩn
Không phân biệt Thu Xuân Đông Hạ
Không biết nhìn mây trắng lững lờ trôi
Không thấy thời gian vừa bước qua đồi
Không biết đang sống bên nầy hay bên nớ.
Thật tội!


Bángiùi
 

 

Mùa Thu anh nói với em

 
Sáng nay ra quét vườn sau
Mới hay hoa lá đổi màu quan san
Tự nhiên trời đất thay nhau
Xuân khai, Hạ dưỡng, Thu về em ơi!
Đổi thay là chuyện đất trời
Mà sao lòng gợn chút gì xót xa
Bần thần trong dạ xôn xao
Thỏng tay nhặt cánh hoa rơi bồi hồi.
Anh viết cho em câu ca dao mẹ
Sáng nay Thu về anh bâng khuâng
Con chim hút mật Hummingbird vỗ đôi cánh nhỏ nói lời từ giả
Thu liễm, Đông tàn đi tìm hơi ấm nơi xa.
Chiều hôm qua đứng trong cửa sổ
Nhìn bâng quơ dưới phố lên đèn
Chiều đã trở, loang màu tim tím
Anh nhớ em, nhớ màu tím Huế
Dù chưa một lần anh đến quê em.
Ờ nhỉ! Anh có đến quê em qua câu thơ Hàn mạc Tử,
Những địa danh có đồng đội anh qua,
Có máu và nước mắt của mẹ già,
Có những bạn bè bỏ lại một phần thân thể.
Này em, lặng yên để nghe anh kể:
Hùng mất đôi chân, Hiệp bỏ lại một phần ánh sáng
Lộc, Thụy, Học, Hồng, Kiểm
Tâm, Tuấn, Sinh, Hải, Hà…
Còn ai nữa anh không nhớ rõ,
Cửa Thuận-An, hay Thành-Nội nơi cột cờ!
Hồ Tịnh-Tâm ngày đó ai đứng chờ!
Bến Vân Lâu có ông vua Hàm Nghi bỏ Hoàng-thành chống Pháp…
………………………………………

……………………
Đồng đội chết cho quê hương được sống.

Anh nhớ màu tím Huế, không phải màu tím hoa sim
Có người vợ quê chết để chìều tím loang biền biệt
Người lính đã chết, chết cho quê hương
Họ là lính, những người lính bất diệt,
Những người đi biền biệt không về,
Thương người vợ bé bỏng miền quê
Thương mẹ già ngóng đợi.
Anh thương, anh nghĩ dòng Hương giang
Trút nước về Vàm Cỏ Đông, Cửu Long
Nước mắt mẹ thành mùa nước nổi
Lúa ngậm phù sa, lúa trổ đòng đòng
Con cá phởn phơ thanh bình mùa gặt mới,
Ngày đó mời em về quê anh.
Bây giờ.
Anh muốn mời em xem phim "We were Soldiers"
Thung lũng "Ia Drang", và những người lính Biệt Động Quân
Một Chín Sáu Lăm…đầy nước mắt
Người lính từ miền xa vượt đại dương mênh mông
Chết cho quê hương mình ngày đó,
Họ có vợ có con, còn mẹ già………………….
……………………………………..
Phim chẳng diễn tả được tất cả
Phim là hoa lá khô sau mùa thu vật vã
Chiến tranh và cái chết không nên thơ
Chết không là mộng là mơ,
Chết bỏ lại tất cả.
Em biết không!
Sáng ra quét vườn sau
Anh nhặt màu hoa rủ
Nhìn trời, nhìn người…anh muốn cùng em
Về thăm quê mình,
Sống lại những ngày tháng cũ.
Thương em.
Bángiùi
20120906

 

   
 
Biết Nói Lời Gì (Cám ơn bằng hữu..)


Lỗ tai bên trái vẫn dường như lãng đãng
Nửa cái đầu, cần cổ niên niển bước nghiêng nghiêng
trời đất dường như vẫn đảo lộn
Và, dường như đất trời chung chăn gối.,?! Du miên!
Nói ra đáng tội…khó ở trong mình
Đầu nhức mắt hoa, nằm ngồi không dễ
Vậy mà….ta vẫn muốn bịnh kéo dài
Để tai ta nghe những lời âu yếm.
Sách Viết “Có thân thì đừng cầu vô bịnh
Vì thân không bịnh, thì tham dục dễ sanh”
Nhưng với ta có bịnh hay không bịnh
Tham và Dục vẫn nẩy mầm.
Tham được yêu, và lòng mong được người ta yêu
Thân mang bịnh sẽ được nuông chiều
Thân có bịnh sẽ được nghe lời ngọt
Nên ta bịnh.
Biết nói lời gì cùng bằng hữu gần xa
Này là email , này là chuông điện thoại reo
Reo từ bên nội, reo bên ngoại
Một tiếng chuông reo lòng hớn hở
Một câu ngắn ở mỗi email…và…nhiều nữa.
Ta…ta biết nói lời gì? Nói lời gì cùng bằng hữu của ta!
Bây giờ mỗi người mỗi cảnh
Có dịp này san sẻ cho nhau
Lời an ủi mang theo một nỗi đau
Của bạn, của ta, của nhân gian thế giới.
Bạn đau từ ngày xuất trận,
Từ ngày giả biệt ghế học đường,
Từ ngày tung bay khắp muôn phương,
Lên rừng, xuống biển.
Ta nợ…bạn ơi ta còn nợ,
Nợ một cái bắt tay,
Nợ một lời chào,
Chúng ta còn nợ nhau những lời nói ngọt ngào,
Những ánh mắt, những suy nghĩ tốt về nhau,
Đừng đợi ngày mai….hãy nói với nhau hôm nay
Những lời thương mến.


Bángiùi
20120828
 

     

 

  Một Ngày Trong Phòng Cấp Cứu.

(Giáng-Bùi bị Stroke)


S
áng Chúa Nhật trời xanh mây trắng
Bãi biển đông, con nít cùng người già,
Sóng trườn lên cát, kẻ nằm dài,
Người thơ thẩn dạo chơi thanh thản.
Ngày của Chúa là ngày nên nghỉ
Thờ phượng đấng hóa công tạo dựng đất trời;
Xum họp cùng bầu bạn, rong chơi,
Cho bõ những ngày bận rộn.
Ta cũng chọn nơi góc vắng dạo chơi
Nhóm lò than, căng võng giữa rừng cây
Đứng lên, ngồi xuống hít vào phổi thật đầy
Khí hạo nhiên trong lành, ngày của Chúa.
Đang khi cúi xuống có cảm giác khác lạ,
Máu không về tim...Hừm! Máu chạy đi đâu!
Đấu nhức, mắt hoa, chơn tay bủn rủn
Bịch! Ta nằm xuống cảnh vật lòa nhòa.
Chung quanh ta nghe tiếng người gọi tên ta,
Tiếng kêu hốt hoảng, tiếng chân rầm rập,
Ha! Ha! Ha! Tim ta ngừng đập...
Thật vậy sao...chuyện gì xảy ra?!
Bầu trời trên đầu ta vẫn còn màu xanh
Lá cây vẫn xào xạt, biển vẫn bao la...
Đầu nhức, mắt hoa....ta bật cười
Ta nghĩ đến ai? Nghĩ đến câu thơ cũ.
"Dang tay với thử trời cao thấp
Xoạc cẳng đo xem đất vắn dài"
Người giật tóc mai, người vỗ vào lưng
Người nhìn sát mặt ta...kêu...người bấm cellphone 911
Thật là đột ngột, không lẻ ta đang bị strocke?
Hừm!!! Sáng nay còn khỏe kia mà,
Còn dẫn một đoàn người đi biển,
Còn nói chuyện huyên thuyên...
Còn làm mấy câu thơ gửi cho người yêu
Vẫn còn nhớ "người ta" bên kia biển...

Một giờ sau nằm trong bệnh viện;
Có bác sĩ, có y tá, có vài người đứng vây quanh,
Hỏi bệnh lý, hỏi trong người đau như thế nào...
Một mũi kim tiêm vào mạch...
Một chùm dây đủ màu xanh đỏ gắn vào người...
Máy đo tim, máy đo mạch, máy gì mà lắm thứ...
Thật sự rồi; ta đang nằm phòng cấp cứu.
...............................................
Lòng ta thảnh thơi chi lạ
Nếu đi giờ này về với ông bà
Ta sẽ nghĩ gì trước nhất?
Nằm im lặng, căn phòng cũng yên lặng
Chung quanh ta là những con người
Cũng gần đất xa trời...đang chờ cấp cứu
Có phải ta đang ở giữa hai bờ sanh tử!
Đang ở trong tình trạng bất bình thường???!!!
Thấy mà thương...cái "sanh tử"mong manh
Còn lợi danh, còn những gì ham muốn
Còn tình yêu, còn ước vọng ngày mai?!
Bỗng câu kinh chợt hiện lên
"Sanh tử hữu mạng, bần phú do thiên"
Vậy sao? Sao con người cứ tìm mãi ưu phiền
Còn thở là còn giành giựt.
Khổ cực thì than trời;
Giàu sang thì coi thường người khác.
Sự sống như giọt sương buổi sáng
"Sinh Ký, Tử Quy"
Thôi...bỏ qua tất cả, nên thương nhau đi
Nói với nhau những gì tốt đẹp khi ta còn nghe thấy.
Bángiùi
Valley Medical Center
 

     

 

  Thêm bạn mới

Sáng thức dậy ta có thêm ngày mới,
Thêm một ngày còn gặp bạn rong chơi,
Thêm một ngày còn sống trên đời,
Thêm bạn mới, bạn cùng thế kỷ.
Người xưa nói sống "tri kỷ, tri bỉ,"
Làm sao "Biết" khi chúng ta chẳng là bạn nhau,
Là bạn, bạn có chung niềm đau
Và nỗi nhớ những ngày tháng cũ.
Một chữ "Bạn" vẫn còn chưa đủ,
Phải sống, chết, đau... chung hạnh phúc,
Cùng chiến hào, cùng chia lửa với nhau,
Cõng bạn trên lưng, vuốt mắt bạn dưới chiến hào,
Cùng tủi nhục, cùng vinh quang...chung hết.
Có không? Nói ra đi...có không?!
Cười thật tươi, siết tay thật chặt, thầm thì trong lòng;
Chỉ thế thôi. Chúng mình có nhau là bạn.
Giờ đây không còn lửa đạn,
Không còn sức trai để cõng thời gian,
(.............................................)
Chúng ta còn lại gì hỡi bạn!
Có còn chăng là hoạn nạn chung nhau,
Đừng thở dài. Đừng kể niềm đau.
Đừng nói, Ừ, không cần nói, nhìn tất biết.
Cuối đường nhận ra tình bất diệt:
"Trường đồ tri mã lực
Sự cửu kiến nhân tâm."
Đường dài biết sức ngựa tài
Ở lâu mới biết lòng người dỡ hay.
Buổi sáng thức dậy có thêm bạn "mới"
Mới trở về sau bốn mươi năm
Trở về..mang theo niềm đau
Và mang theo cùng nỗi nhớ
Gặp lại để thấy đời còn hạnh phúc.
Rất thực. Ta vẫn còn có nhau
Bángiùi
 

     

 

 

   Lời Tình Nhân
 
Buổi sáng trên đồi, rừng thông còn đẫm nước
Những giọt sương lóng lánh sắc cầu vồng
Ta đứng đây nhìn thấy chân đồi
Có biển, có sóng, có mây vần vũ,
Sáng nay chân dừng nơi đây, nhớ phố cũ.
Nhớ đường xưa, nhớ đèn đêm Sài Gòn
Như có em đâu đây , và nhớ
Nhớ những con đường; và, nhớ lắm em ơi!
Sáng tinh tuyền mùi thời gian còn đọng
Hơi thở rừng phả vào tóc anh,
Hơi thở rừng hay hơi thở em?
Có mùi bắp nướng buổi chiều nao bến vắng.
Ừ! Thật lạ ...ta đã đi xa
Thời gian vút qua, không gian còn đọng
Âm vang đồng vọng
Tiếng nói của em, và của ta.
Bángiùi
20120822


 
 

 

 

 

          ÁO TRẮNG TRƯỜNG XƯA

 Thơ: Trần hữu Giáo

ĐÃ BỐN MƯƠI NĂM,DẠT GIỮA ĐỜI

MỊT MỜ TĂM CÁ CÁCH NGÀN KHƠI

LẮM LÚC VẪN MƠ VỀ ÁO TRẮNG

CHINH CHIẾN LÀM TA LỠ HẸN RỒI

ÁO TRẮNG ĐÂU RỒI ÁO TRẮNG ƠI

TA VỀ TÌM LẠI GIỮA CHƠI VƠI

SÂN TRƯỜNG ĐÔNG ĐÚC SAO MÀ VẮNG

ÁO TRẮNG NGÀY XƯA BIỆT PHƯƠNG TRỜI

TA VẨN THẦM MƠ ĐƯỢC NHƯ XƯA

THƠ NGÂY NGÀY ẤY NÓI SAO VỪA

THƯƠNG NGƯỜI ÁO TRẮNG KHÔNG DÁM NGÕ

NÊN CỨ VƯƠNG MANG ĐẾN BÂY GIỜ


NÀO CÓ NGỜ ĐÂU CHÚT TÌNH VƯƠNG

VẪN ĐỌA ĐÀY TA GIỮA ĐOẠN TRƯỜNG

KIẾP NÀY LỞ HẸN NÊN ĐÀNH PHẬN

XIN HẸN KIẾP SAU NHÉ NGƯỜI THƯƠNG

 

 

 
 MỪNG HỘI NGỘ IV


Cali. ơi, đầu Xuân nghe còn rét
Những hạt tuyết cuối mùa, có lạnh lắm kẻ xa quê
NHớ thương chi mà tha thiết gọi nhau về,
Có phải vì tha hương, mà đâm ra quay quắt,
Về đây nhé bạn ơi ta họp mặt
Cùng bên nhau, ôn chuyện cũ một thời,
Cũng có khi dòng lệ lại tuôn rơi,
Vì mừng vui hay tủi hờn quá khứ
Nơi xứ lạ ta tạm thời no đủ
Còn bao thằng vất vưởng ở nơi nao
Ai biết được, phận người lao đao
Ngày hai "Job" thương thân, thương bằng hữu,
Nhní chút tiền "còm" gửi về quê giúp bạn cũ,
Chút tấm lòng, chắc chỉ đủ sưởi ấm anh em,
Làm sao được khi đêm hãy còn đen,
Chút ánh sáng cuối đường hầm, có xua tan bóng tối,
Vui đi nhé, các bạn ơi đừng tiếc nuối
Vì quỹ thời gian đâu còn vời vợi,
Biết có đủ cho mình, ôn kỷ niệm ngày xưa.


TRẦN HỬU GIÁO 313

 

 

 

  Buổi sáng ly café và những suy nghĩ vụn

Sáng thứ Hai trời trở lạnh
Uống café có 2 muỗng đường
Con nhắc nhở ba đang có bịnh
Bịnh tiểu đường nên kiêng cử nhé ba.
Thương con trẻ thương cho mình tuổi đã già
Lòng chạnh nghĩ "tre già măng mọc"
Cháu gái nay đã nên người có quyền quyết định
Có gia đình riêng công việc như mọi người
Cháu vẫn giữ được nề nếp ông cha thưở trước: "Gọi dạ bảo vâng"

Ngẩng mặt lên:
Nhìn khắp xa gần,
Nhìn ra thế giới,
Mỗi dân tộc có riêng nguồn cội,
Giáo dục gia đình là nền tảng nên người.

Việt tộc có hơn bốn ngàn năm Văn Hiến
Điều gì làm hãnh diện cháu con?
Điều gì làm nên nghĩa "vuông tròn"?
Điều gì nên hãnh diện để đứng ngang hàng?
Điều gì nên giữ và điều nên thay đổi???

Than ôi! Có những con nhái muốn bằng con bò
Có những chim non muốn sãi cánh chim Hồng
Chưa vững bước đã muốn thành lực sĩ
Bàn chân chưa đủ ...đã mang hia bảy dặm
Muốn vươn vai làm Phù Đổng?
Làm Quang Trung, Triệu Thị Trinh...?
Há quên câu "bảy mươi còn phải học"?
Chữ nghĩa chưa thông nào dám làm thầy!
"Một ngày đàng học một sàng khôn" há quên?

Sáng mùa Xuân trời bỗng lạnh
Ghi lại đôi hàng suy nghĩ vụn ra đây.

Bángiùi 2012
 

 

 

 
 Còn đó, chưa quên


"Bốn mươi năm Ta đã tìm Ngươi
Người lính năm xưa nay đã già
Bốn mươi năm nhà Ngươi đi biền biệt
Bốn mươi năm Ta mõi mắt chờ!
Vẫn còn đó những ngày tháng củ
Ta chung lưng mài kiếm dưới trăng thề
Vẫn còn đó những thằng khuất mặt
Để cho ta xum họp hôm nay
Vẫn còn đó trăm điều để nhớ
Mỗi một điều như một vết đâm
Thôi hãy cùng ta vui cạn chén
Cười lên đi tô điểm lại chiến trường".


Đặng Nhiên Thư

(  Những tuần trước Hội Ngộ IV)

 

 
 

NHƯ LÀ CHUYỆN CỔ TÍCH

MÙA ĐÔNG QUA,MÙA XUÂN LẠI ĐẾN...TÔI CHƯA QUÊN MÙA XUÂN NĂM NÀO,TRÊN ĐỒI TĂNG NHƠN PHÚ- RẤT ĐÔNG BẠN BÈ ĐƯỢC VỀ SÀI GÒN ỨNG CHIẾN ĐÊ YÊN DÂN TRONG NGÀY XUÂN.CÒN TÔI Ở LẠI DOANH TRẠI ĐỂ HƯỠNG MỘT CÁI TẾT ĐẦU TIÊN XA NHÀ TRONG MÀU ÁO LÍNH- TÔI ĐÃ KHÓC VỚI NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT TRẺ THƠ VÀ QUẢ THẬT LÚC ẤY CHÚNG CÒN QUÁ TRẼ

CÓ PHẢI THÁNG NGÀY QUA QUÁ VỘI- BỐN MƯƠI NĂM NGƯỢC DÒNG CHẢY THỜI GIAN- CÓ NHỮNG DIỀU NHẸ NHÀNG NHẸ NHÀNG LƯỚT QUA VÀ MẤT DẤU.NHƯNG CŨNG CÓ LẮM DIỀU TRỞ THÀNH KÝ ỨC,CỦ KỸ KHÓ QUÊN....

CÓ AI TIẾC NUỐI MỘT THỜI MÁU LỬA ĐÃ QUA-MỘT THỜI KHÔNG BAO GIỜ TRỞ LẠI-NHƯNG TRONG TÔI THẤP THOÁNG HÌNH BÓNG CỦA BẠN BÈ MỘT THỜI MỚI LỚN VỘI BỎ ÁO THƯ SINH KHOÁC ÁO TRẬN ĐỂ RỒI CÓ ĐỨA MẢI MẢI RA ĐI TRONG TIẾC THƯƠNG-CÓ THẰNG TÀN PHẾ KÉO DÀI CUỘC SỐNG BÊN ĐỜI QUANH HIU-VÀ CHINH TÔI CŨNG DANG HỤT HƠI TRONG MÊ LỘ TỦI NHỤC ĐẰNG CAY CỦA CUỘC DỜI

MÙA XUÂN RỒI-TÔI TRỞ VỀ CÁNH ĐỒNG AN LỘC-MUỘN MÀNG KHI TUỔI ĐỜI XẾ BÓNG-VUI MỪNG LÀM SAO CÒN DÓ NHỮNG ANH EM-CÓ NGƯỜI TÔI QUEN-CÓ NGƯỜI TÔI CHỈ BIẾT TÊN VÀ CÓ NGƯỜI TÔI CHƯA HỀ QUEN BIẾT-TẤT CẢ VỠ ÒA TRONG NIỀM VUI HỘI NGỘ CỦA MỘT DANH XƯNG LÀ ĐỒNG MÔN AN LỘC

ĐÃ NHIỀU NĂM TÔI LÃNG QUÊN NGUỒN CỘI-NAY HÂN HOAN TRỞ LẠI CÙNG ANH EM-VUI NỐT NHỮNG NGÀY CÒN LẠI-BÂY GIỜ MỔI SÁNG MAI THỨC DẬY-TRƯỚC HẾT LÀ UỐNG VIÊN THUỐC HUYẾT ÁP-BỆNH TUỔI GIÀ- KẾ TIẾP LÀ MỠ MAIL ĐỌC TIN ANH EM-DÙ BẬN RỘN NHƯNG CỐ GẮNG DÀNH CHÚT THỜI GIAN-GỞI ĐÔI DÒNG CHO ANH EM GỌI LÀ THƠ HAY VĂN VÀ NHƯ THẾ TÔI ĐÃ CẢM THẤY HẠNH PHÚC VÌ NHỮNG ĐIỀU TỐT ĐẸP ẤY XUẤT HIỆN VÀO CHẶNG CUỐI DÒNG ĐỜI TÔI NHƯ PHẦN KẾT CÓ HẬU CŨA NHỮNG CHUYỆN CỔ TÍCH NGÀY XƯA

THG313




 

 

 

 BẾP LỬA XUÂN


Đôi lúc cần ngồi lại bên nhau
Để thấy đâu đây còn chút tình người, tình đồng đội.
Bạn xa xứ lâu rồi,
Hỏi kẻ thiếu quê nhà, có gì mà vui.
Tôi ở lại quê nhà một đời lao đao cơm áo, có gì mà trách,
Thời cuộc bẽ bàng mỗi đứa một phương,
Mỗi người một ngả,
Có hẹn nhau đâu mà mong gặp lại,
một thoáng tình cờ,
Cùng quay về mùa Thu cũ, nhặt lại những chiếc lá vàng
Mà tưởng như mình vừa mới chia tay,
Lâu lắm rồi, ta mới có dịp ngồi cùng bên nhau,
Nhìn những giọt buồn nhỏ vào ly cà phê buổi sáng,
Để hồn vơi đi khổ nhọc đời người,
Và để những khi trống vắng,
Có một chút gì viết cho bạn, một chút rất thơ của một bài thơ.

Lâu lắm rồi, mới có dịp ngồi cùng chiến hữu,
Nâng ly rượu hồng uống đến mềm môi,
Quên đi tuổi đá buồn, đá cô đơn và đá khóc,
Tiếc một thời tuổi xanh gác bút xa đàn,
Bao nhiêu năm tôi làm người lữ hành cô độc,
Đã lỡ bỏ quên cây đàn xưa,
Nên dây chùng phím gãy,
Khúc nhạc nửa vời nghèn nghẹn khô môi,
Và tôi đã quên đi hào khí tuổi hai muơi
Quên chiều hành quân qua đồi vắng,
Thấy máu đào vương trên lá biếc,
Và thân ta rách nát một phần đời,
Uống đi thôi cho quên đi ngày cũ,
Nhớ thương chi cho bạc nửa mái đầu,
Giờ còn đây cùng ngồi lại bên nhau,
Nhắp chén sầu để biết rằng còn người tri kỷ.


Xuân Nhâm Thìn 2012
Trần hữu Giáo 313


 

 

 

Dòng thời gian

Hào kiệt hùng anh cũng kiếp người
Cát bụi thời gian chẳng kiêng ai
Giang tay muốn níu bao ngày củ
Than ôi ! dấu tích đã phai nhòa .

Ôi ! những đời trai chưa thấm mộng
Thay đổi cơ đồ trong phút giây
Lý tưởng giờ đây đành vụt mất
Mài gươm chưa bén đã buông rồi .

Ta nhìn sông núi mà đau đớn
Tuổi trẻ chưa tròn một giấc mơ
Dũng khí dẫu chẳng bao giờ cạn
Nhưng với thời gian chẳng giữ còn .

Giấc mộng ba sinh đà ngắn ngũi
Hùng anh tủi thẹn với non sông
Lật trang Quân Sử ta cúi mặt
Còn xứng danh gì để mai sau ?

Một chút buồn thương chợt nhớ về
Bước nhẹ vào đêm giấc ngũ say
Qua rồi chiến trận mùa năm củ
Sao vẫn còn vương ở cuối đời ?


Đặng Nhiên Thư
 

 

 

 

Bạn ơi!

Bạn hãy cùng tôi uống cho say
Vui trọn đêm nay với chén đầy
Mai nầy ly biệt người mỗi ngã
Biết có còn ai để uống say ?

Rồi cũng như loài chim sẽ bay
Ngút ngàn mây gió bốn phương trời
Ra đi xin giữ thân tình củ
Của tuổi hồn nhiên đẹp thuỡ nào .

Ngựa già 342

 

 

Ngựa già tâm sự

Rừng thẳm chiều buông khói toả mờ
Ngựa già chầm chậm bước chân đi
Đuôi cùn , lông cụt , bườm sơ xác
Đâu những bình minh thuỡ kiêu hùng !

Nhớ thuỡ sa trường tung vó ngựa
Hí to vang vọng khiếp thần oai
Kẻ thù run sợ thần uy bão
Mịt mù cát bụi chiến trường xưa !

Nay thời oanh liệt còn đâu nữa !
Cát bụi thời gian phủ bụi mờ
Ngựa già quay cổ về quê củ
Than ôi ! chốn ấy đã tiêu điều .

Đồng cỏ giờ đây đã xác xơ
Giòng nước buồn thiu lặng lững lờ
Một thời xuân mộng còn đâu nữa
Dòng đời để lại những lằn đau !

Nghe trong buồn tủi đời xế bóng
Lẩn trong tiếng nấc vọng âm thầm
Ngựa già chậm bước trong rừng vắng
Một chiến trường xưa bổng hiện về !


Đặng Nhiên Thư

 

Từ xó đời Ta !

Bạn hữu cùng Ta cảm nỗi niềm
Một thời chinh chiến đã trôi qua
Thương màu áo trận buồn năm tháng
Giấc mộng giờ đây chẳng đạt thành !

Bạn hữu giờ đây khơi nỗi đau
Niềm đau mất nước tháng Tư buồn !
Chí lớn trôi vào theo biển lớn
Hoài bão tan mờ theo khói mây !

Bạn hữu giờ đây nhắc chuyện xưa
Một thời ngang dọc chốn xa trường
Nước mất rồi kiếm cung cam phận
Đau buồn nào rồi củng phôi pha .

Bạn hữu cùng Ta xin cứ vui
Biết có trăm năm đâu mà chờ ?
Giờ đã gặp nhau đầu đã bạc
Còn tính gì dựng lại non sông !

Bạn hãy cùng Ta họa nét thơ
Vằng vặc trăng soi bạc mái đầu
Thanh thản ung dung hồn rộng mở
Vui cùng trăng gió tuổi đời nay .

Đặng Nhiên Thư

 

HAPPY NEW YEAR

2012

             Tôi đi giữa hai bờ mưa nắng

 

    Giữa đêm giao thừa của Tây có  một anh da vàng đến dự

Người đông trẩy hội đủ mọi sắc dân

Trắng đen vàng đỏ khắp xa gần

Anh râu rậm, anh mặy mày nhẵn thín

Tóc có anh dài, anh cạo trọc như nhà tu

Người mang mặt nạ, kẻ dắt lông chim

Các chị quần thoa xiêm áo

Các bà là lượt thước tha

Người có của giàu sang

Lẫn lộn cũng có anh không nhà nằm trên hè phố

Tiếng nhạc trên loa phát ra như sấm

Tiếng kèn, còi, gọi nhau, la hét

Đủ mùi, đủ vị, đủ âm thanh

Rượu, bia, thuốc, nước uống, vung vãi

Người người chen lấn chờ đến phút đếm thời gian.

Đèn hoa rực rỡ giăng giăng như sao sa

Nơi đó là “thiên đường hạ giới”?

Chốn ăn, chơi hưởng lạc thú ở đời

Người đến đó dường như… bỏ sự khó tại nhà

Chỉ có một điều duy nhất: Hưởng thụ.

Cờ bạc, đỉ điếm, sát phạt, cười đùa

Bao nhiêu ham muốn được phô ra cho hết.

Mọi người chuẩn bị

Ba mươi giây…mười, chín, tám

Ba, hai, một….Bùm! Bùm! Bùm!

Pháo bông rực sáng bầu trời.

Người ta chúc tụng, cụng ly…

Một năm đã qua, một năm đã bắt đầu…

Happy New Year! Chúc Mừng Năm Mới!


Happy New Year! Chúc mừng năm mới!

明けましておめでとうございます!

Joyeux Nouvel An! สวัสดีปีใหม่!

Feliz Año Nuevo! 新年快樂!  ....

Nhiều khuôn mặt, ngôn ngữ nhưng chỉ một trái tim

Mọi sự dường như thay đổi?

Hy vọng bắt đầu.

 

Ranh giới thời gian cũ mới

Được bắt đầu chia cho từng năm…

Có những gì khó khăn sẽ qua

Bắt đầu làm lại, hy vọng chào mời.

Đêm giao thừa tôi đi giữa hai bờ mưa nắng

Một chân năm cũ, một chân đã bước qua

 

Đón năm mới lòng người phơi phới

Ai không hy vọng đổi đời?

Thật có cùng không?

Như mưa nắng chuyển đổi xoay vòng

Được mất hơn thua thay đổi

 

Đứng giữa hai bờ mưa nắng

Tôi phân vân!

Thật khó.

Tôi chỉ còn tôi. Cô đơn!
 

 

Bángiùi

(Las Vegas Tân Niên 2012)

                                              oOo

 
 

Lời Tình Nhân

 

GỞI CÁC HT MỘT BÀI THƠ TÌNH ĐỂ NHỚ LẠI MỘT THỜI CHINH CHIẾN CỦ, RIÊNG TẶNG CÁC BẠN 471 RA ĐI TỪ Q TRỊ VÀ KHÔNG CÓ DỊP QUAY VỀ,ĐÀNH ĐÁNH RƠI CUỘC TÌNH TRONG THỜI LY LOẠN

LẠC NẺO TƯƠNG PHÙNG

Thủa ấy hoàng hôn nghiêng bóng song
Có chàng say giấc mộng phiêu bồng
Để nàng tuổi mộng buồn theo mộng
Và để thời gian nước theo dòng

Ta mang lời hẹn buổi chia tay
Chinh chiến bao năm đã dạn dày
Những tưỡng ngày về không xa lắm
Ngờ đâu biền biệt dấu chinm bay

Khép cửa xuân thì bỏ cuộc chơi
Tà dương lay lắt cuối chân trời
Hoang đường chinh phụ xa xôi quá
Một trời mà người ở đôi nơi

Người tưỡng chinh phu chẳng muốn về
Đường trường vó ngựa đã mãi mê
Bên song ngơ ngẩn nhìn thu tận
Gió buồn thay biệt khúc lê thê

Bóng xế ngày đi đã lỡ làng
Sông chiều thôi hết chuyến đò ngang
Muộn màng gặp lại bờ môi nén
Mắt lệ tuôn tràn tim nát tan

Em trách em hờn ta cam chịu
Tương phùng lạc nẻo biết đâu về

Trần hửu Giáo 313

*******************************************

TÂM TÌNH 40 NĂM

Bốn mươi năm tôi ngoái đầu nhìn lại
Một quảng đường dài tôi đã đi qua
Đường tôi đi đâu có gấm có hoa
Chỉ có thương đau và một thời để nhớ
Bốn mươi năm qua không là chuyện nhỏ
Hơn nửa đời người đâu phải chuyện phù vân
Bao nhiêu năm tôi trải bước phong trần
Giửa quê hương thân yêu mà tưởng chừng xa lạ
Món nợ oan khiên không vay mà phải trả
Đem tuổi xuân đi giử nước tội tình gì
Bạn bè tôi chừ lạc bước chim di
Đứa ở bên trời tha hương ly hận
Thằng ở lai mải mê đời lận đân
Nợ áo com xoay xở đếm từng ngày
Bao nhiêu thằng nằm xuống có ai hay
Chết cho tổ quốc hay tội đồ dân tộc
Bởi vì thế nhiều khi tôi bật khóc
Tiếc một thời,tuổi trẻ bị bôi đen
Làm sao được khi thời thế đảo điên
Xương máu chúng ta đã trở thành tay trắng
Chiến cuộc tàn có người thua kẻ thắng
Riêng ta chừ đành phận với trăm năm

Tr H Giáo 313

**********************************

Về Giang Bắc.

Nầy em! Anh sẽ đơn thương về Giang Bắc.
Và chém tôm hùm ở biển Đại Tây Dương .
Cordon Blue chặt cổ, sống chết với giang hồ.
Tay nâng cốc mà hồn về Tăng Nhơn Phú.

Tửu hề!
Có sá chi như dòng trường giang.
"Bôn lưu đáo hải bất phục hồi."
Bằng hữu hề!
"Hiên ngang như dáng núi"
Dầu có ra đi... nhưng vẫn ngoái lại nhìn.
Ta hề!
Gươm cùn, tàn lực, ngựa mỏi chân bon.

Rượu ngon còn dấu bên đồi.
Chờ người An Lộc đối sầu làm vịnh thơ.

Trần trung Ngôn ( Nhân ngày Quan-Rè Hấp hôn 25 năm)

 

Du Giang Bắc

Giang Bắc, Hề! Bằng hữu
Tương phùng, Hề! Cố nhân
Thương nhau dẫu xa mấy cũng gần
Nào sá kể chín đèo, ba núi

Vì bằng hữu chất thơ đầy túi
Gặp nhau nâng chén "Bồ đào"
Người tri kỷ dâng "Mỹ Tửu"
Vỗ bầu mà hát, đập bồn mà ca

Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,
Dục ẩm tì bà mã thượng thôi.
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi? (Lương Châu Từ)

Từ đồi Tăng Nhơn Phú
Khoát chiến bào đâu ngại gió sương
Ngâm câu tuý ngoạ sa trường
Hồi mã vẫn còn đây một gánh

Chiều nay cỡi gió, anh du Giang Bắc
Thơ một tuí rượu một bầu đâu kém ai
Khứ niên Hoàng Thạch cỡi lừa lên núi
Kim nhật anh cỡi gió về xuôi.



Bángiùi 2011

Copyright by anloc471.com 2009. All Rights Reserved. Design Ngan Nguyen 323