Những vần thơ nhiều chủ đề

|  |  Trang 01  |  |  Trang chính Thơ Nhạc |  | For oldman |

 
Thơ gửi bạn


Lý Kiều ơi xin gửi bạn lời cảm ơn vạn tạ
Tâm cư, Thân cư tại nơi đâu?
Có chốn nào để giải mối ưu sầu
Thời-Không "Nhất Khứ Bất Phục Phản"
Có người vào sa mạc bốn mươi ngày
Đem chân lý soi sáng bị treo trên thập giá
Có người từ bỏ ngôi sang nghiệp cả
Lang thang chân đất đầu trần
Bốn mươi chín năm nói chuyện bể dâu chân lý.
Có mấy người nghe? Có mấy ai theo dấu?
Con trâu mất dây chạy rông,
Cánh đồng minh mông mùa nước nổi.
Thật tội.
Sách viết "Ưng Vô Sở Trụ Nhi Sanh Kỳ Tâm"
Ông già Lĩnh Nam mất mười sáu năm nghiền ngẩm
Để trả lời câu "Gió động! Phướn Động!"
Hahaha...thật là trào lộng
Nhảy múa trên đầu gậy của Triệu Châu
Ông Đan Hà chẻ tượng tìm cái Tâm
Chẳng thấy.
Nói ra là bậy
Ngậm miệng càng sai
Nói ngắn là dài
Nói không là có
"Đố ai biết lá mấy cây
Biết sông mấy khúc, biết mây mấy từng
Đố ai quét sạch lá rừng
Để tôi khuyên gió, gió đừng rung cây"

Bángiùi


 

 

 

 

 

                                                    

 Đôi Dép Sắp Hàng


Em ạ,
Một bữa nọ anh có đọc bài thơ "Đôi Dép"
Bài thơ thật đẹp. Đôi dép phải có đôi,
Nếu không, sao được gọi là "Đôi Dép"
Anh cười nhéch mép:"Khéo vẽ các ông nhà thơ"
Nhưng hôm nay anh thẩn thờ...
Rất thẩn thờ khi nhìn đôi dép cũng biết sắp hàng
Em ạ!
Ông bà nói "Cái khó bó cái khôn"
Dân Việt mình chuyển đổi
Dịch lý muôn vàn
Anh thương mà tội.
Cuối cùng trong anh con tim vô tội
Đập rộn ràng và thủ thỉ bên tai anh
Biết đâu chừng anh chẳng bằng đôi dép
Em ơi!
Chúng mình xa nhau bao nhiêu lâu rồi nhỉ
Có bao giờ em nhớ nghĩ đến anh?
Có bao giờ em nhớ ngày xuân xanh
Hai đứa dung dăng dung dẽ?
Anh tưởng tượng rằng em sẽ kề tai nói khẻ
"Thôi ông ơi già chát hết rồi!"
Anh chẳng chịu, và nhắc đến Phan Khôi.
Em nũng nịu "Anh nầy kỳ quá!"
Tình yêu trở lại, em còn trẻ chưa già
Trái tim tình yêu luôn ở mãi trong ta
Lồng ngực nhỏ nhưng con tim vô lượng bao la
Yêu...và chỉ có lửa yêu thương lan tỏa.
Bángiùi
 

 

 

 

 

Bất Chợt Nhớ Huế


Huế! Thành phố tôi chưa lần đến
Cầu Tràng Tiền đã gãy nhịp tôi qua.
Chiều Linh Mụ, Hương giang ngắm
Bước lãng du chưa hẹn một lần về.

Yêu quá thôn Vỹ Dạ, ăn cơm Cồn Hến
Ngẩn ngợ nhìn em trước Đông Ba
Trần Hưng Đạo, bạn bè ngã ngựa
Xác thân vùi, linh hồn giờ vẫn chưa xa.

Anh yêu Huế vì có em và đồng đội
Có những tà áo dài, chiều lặng lẽ trôi qua
Thôi đã hết Huế, Huế xưa, Huế cổ!

Chút hương yêu còn len lén dưới thịt da.

Bángiùi

 

 

 

 

                                                    

 

 

Cầu Trường Tiền Huế về đêm

Cầu Trường Tiền và cây Phượng-Vĩ

 

 

 Khen bạn

Hoa Lan Công Tử nhà ta.
Tương trợ "úp đếch" trang nhà thiệt hay.
Niềm vui có được hàng ngày.
Vào trang An Lộc lai rai mỗi chiều.
Hoa Lan người đẹp anh yêu,
Thôi mờ!!! - Đừng giận, chiện buồn bửa qua.
Nhà ta trang trí hài hòa,
Nhờ tay em đó - "em cười anh thương" .
Chiều nay chậm bước sau vườn.
MẸ La Vang đó-Mùi hương hoa đào.
Trời xanh mây trắng vẫy chào.
Chúc người an-Lộc ngày sau xum vầy
LyBane Feb.2013

 

 

Doãn Ngọc backyard

 

                                                    

 Nước Mắt Quê Hương 
Chất nước trắng có vị cay nồng trong chai đó
Người bình dân kêu là "Nước Mắt Quê Hương"
Ừ! Ngộ thiệt, tại sao không kêu bằng ruợu
Ai biết đâu nà...
Biết đâu chừng thiệt là "Nước Mắt Quê Hương"
Quê hương làm chi có nước mắt?
Quê hương có bụi chuối, bờ tre
Có những cây cầu ngang mương lắt lẽo
Để mẹ đưa con hai buổi đến trường.
Quê hương là mẹ
Quê hương là cha
Tổ tiên ông bà
Đình Chùa Lăng miếu.
Và quê hương có nước mắt
Lúc các con cùng cha bôi mặt đánh nhau
Phá nát đình chùa lăng miếu
Phá sập tổ đường, gia đình ly tán, chia lìa.
Hôm nay ngồi bên bờ mương
Lưng dựa vào gốc chuối
Chén mắm chưng tương
Con cá lóc trui, rau mác, rau dừa
Uống vào chất nước trắng cay nồng
Cất lên từ những hạt ngọc
Thấm mồ hôi của mẹ của cha
Thấm vào từng thớ thịt, làn da
Ngấm sâu vào từng vi ti mạch máu
Ngất ngưỡng quên sầu đau nhân thế
Anh em đã về đây cùng xây dựng lại quê hương
Bao nổi đoạn trường vẫn còn gặp lại.
Bángiùi
(Nằm Mơ)

 

 

 CHINH NHÂN  


Hôm giã từ em bước chân đi
Cởi áo thư sinh khoác chiến y
Giả biệt mái trường bao lưu luyến
Đời trai sương gió có sá chi,


Nặng gánh hai vai chuyện nướcc non
Ngày tháng qua đi với mỏi mòn
Cũng ước thanh bình quay về lại
Để đuọc cùng em nối tình son,

 
Đợi nhé ngày về xin đợi nhé
Chiến chinh gian khổ cũng có ngày
Tàn cuộc binh đao vầy hương lửa
Ngày đó cùng em tay nắm tay,

 
Buồn lắm không em cứ từng ngày
Đợi chờ mỏi mắt lệ thêm cay
Miệt mài đi mãi,sao đi mãi
Anh cũng như em tính từng ngày,

 
Mỏi mòn em gạt mối tình xưa
Cất bứơc lên thuyền không đón đưa
Mưa phùn nhỏ lệ theo em bứơc
Một sớm ta về nghe tái tê,


Binh đao đã dứt tàn hương lửa
Nhìn bến đò xưa nặng trỉu lòng
Dòng nứơc lửng lờ trôi xa mãi
Giọt nước mắt buồn trên bến sông.

Trần hữu Giáo  Feb. 2013

                                                    

 (Xin đánh võ mồm bằng một bài thơ sau đây: )


Hồ tặc gian manh cướp nước Việt
Bằng cách du nhập chủ thuyết ma
Mê hoặc dân Nam quên cội gốc
Nô dịch dân ta trên sáu chục*
Trí Phú Địa Hào đào tận gốc
Văn hóa Việt Nam hủy tận nơi
Tam Cương Ngũ Thường diệt không tiếc
Nước Việt ngày nay quá tủi hờn!


Note: * hơn 60 năm.
BachPham

 

********************


Pham huy Lieu March 03-2013

Việt Cộng gây nên cuộc tương tàn
Đến nay thầm thoát mấy mươi năm
Dấu xưa An Lộc còn ghi nhớ
Trường cũ trên đồi Tăng Phú Nhơn
Đã vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt
Lập trường,chính kiến lãng quên sao?
Dẫu rằng không chấp người Nhu Nhược
Cầm bằng chỉ để thẹn Non Sông

 

 

"Xin được gọi bạn “Mầy Tao” một lần nữa! "

(Trứ 342)

Từ khi qua Mỹ gần 40 năm rồi tao có dám gọi ai là mầy xưng tao đâu. Không “you me” thì dạ thưa anh, thưa chị, thưa bác…ngay cả con tao, tao cũng không dám gọi nó là mầy xưng tao. Vậy mà ngày hôm qua chúng nó phone tới tấp …mầy tao, ĐM tối đa. Vợ con tao ngạc nghiên, “Sao anh già rồi mà nói với bạn cũ cứ mầy tao lia lịa vậy,…” Vợ con tao không bao giờ hiễu được cái chữ “mầy tao” thân thương này. Mấy chục năm này tao chỉ “đập TV mong tìm lấy bóng, xếp tàn y, ấp ủ chút hương thừa.” Có bao giờ nói được tiếng mẹ đẽ cã hơn 5 tiếng đồng hồ. Thật ra thì chúng nó nói hết 4:45 giờ rồi, tao chỉ có nói được tất cả là 5 phút thôi – 8 chữ một lần, còn 10 phút còn lại là ừ, ừ... Vì chuyện mỗi thằng hấp dẫn như tiễu thuyết, còn đời tao thì chả có chuyện gì hay hơn để kễ. Chúng nó không than van nhưng vẫn “tiếu ngạo giang hồ” cả đoạn đời đầy máu và nước mắt mà tóm tắc trong vài phút với nụ cười hồn nhiên của đầu xanh vô tội ngày nào. Tao xin nghiên mình chào kính phục các huynh trưỡng – Nguyễn VănThành, Võ Văn Châu Phú, Nguyễn Thiện Hòa, Ngô Khắc Cát, Nguyễn Văn Hào, Hứa Hiền Phong...

Dĩ nhiên là trước mặt vợ con mà mấy thằng già cứ mầy tao, chữi thề lia lịa thì không ra thễ thống gì cả. Chúng nó tưỡng chúng mình là già mất nết. Nhưng Ông, Tôi, Anh Tôi, Mình và Bạn …thì sao nó có vẻ xa cách, kém thân mật và khách sáo qúa. Bên xứ người nầy có mấy ai vinh dự được tao gọi nó là mầy tao. Tiếng mầy tao này như là thuốc cải lão hoàn đồng, tao cãm thấy như mình trở về quá khứ của tuỗi 19 ở quân trường. Thân già nhưng tâm trẽ lại. “Hôm nay anh đi trời xanh mây trắng, nhưng anh luôn uống ly rượu người mời…Nầy bao thằng say tiến lên…Một trăm phần trăm em ơi một trăm phần trăm…lính mà em… nó quê ngoài kia…” Rồi thì mong ước sẽ có một ngày giã từ vũ khí “…một mai qua cơn mê, xa cuộc đời bềnh bồng ta trở về quê yêu….cùng theo lũ em học hành như xưa…”

Nhớ đến tuỗi trẽ của mình và nhớ chúng mầy dù thân hay sơ. Dù sao chúng mình đã cùng được huấn luyện từ ăn, nói, đi đứng, cột giây giày, ăn mặt chĩnh tề, cái hiên ngang của đời lính …như là được tái sinh ra từ một trường mẹ. Dù rằng đa số chúng ta không tình nguyện nhưng một khi là lính rồi thì nó vẫn mãi mãi ở trong máu. We were soldiers once! And “…old soldiers never die; they just fade away…,” General MacArthur's Address to Congress, April 19, 1951.

  

 


 

 

 

Tao muốn chúng mầy cho tao chuyễn lời xin chân thành cám ơn các các chị vợ, những ngưới cha hiền, và bà Mẹ Việt Nam của chúng mầy đã hy sinh nuôi chồng con trong trong cơn quốc nạn. Cái tấm long chịu đựng và hy sinh cao cả đó như núi Thái Sơn, như nước trong nguồn chãy ra. Đễ bây giờ bọn mình qua đây xum họp mầy tao chi tớ, ĐM lia chia….làm cho tao không cần phải, “Đập cổ kính ra, tìm lấy bóng, Xếp tàn y lại, để dành hơi” nữa. Nôm na là Đập mảnh gương ra tìm lấy bóng bạn bè ngày xưa, Xếp chiến y lại đễ ngữi chút hương thừa của tuổi trẽ ngang tàn, một thời vang bóng. Tao cám ơn tất cả chúng mầy đã làm tao trẽ lại, và tiếu ngạo như ngày còn mất nết. Bây giờ nhãy xỗm, hít đất dã chiến tao cũng chã sợ đau lưng nữa. Đúng là thuốc Tiên.

( xem thêm hình)

***********

 "Xin được gọi bạn “Mầy Tao” một lần! "


Rất rộn ràng đầu năm gặp lại bạn
Những đường dây điện thoại nối kết nhau
Tình bạn, đồng môn sau bốn mươi năm
Biết bao nhiêu điều để nói!
Hộp thư tràn ngập tiếng cười
Nhà nhà âm thanh vang dội!
Bạn xin phép được gọi "Mầy Tao"
Tiếng gọi thân thương như thưở nào
Khi chúng ta là chàng trai mười chín
Đã bao nhiêu năm làm thinh câm nín
Người bị tù, kẻ vượt thoát ra khơi
Đàn chim vỡ tổ bay đi tìm những khung trời
Bây giờ gặp lại cho thỏa lòng mong đợi.
Những tưởng đã mất nhau vời vợi
Nào ngờ đâu đất khách gặp nhau
"Tha hương ngộ cố tri"
Đứng đầu trong tứ khoái
Còn hơn "Kim bảng quải danh thì"
Vợ con ngạc nhiên là phải
Một Ông Già bỗng lại tuổi đôi mươi
Nói nói, cười cười, mày tao giựt giọng.
Bạn ơi!
Cuộc đời này có gì là trọng?
Công danh sự nghiệp là giấc mộng
Dưới cội hoè chưa chín một nồi Kê.
Chiến sĩ hề! Sự nghiệp.
Công danh hề! Công danh.
Rửa tay gác kiếm và nhìn quanh...
Có còn chi nữa?
Cổ nhân viết “Thất Thập Cổ lai”
Chúng ta đã bước vào “Lục Thập”
“Hối quá bất cập”, nợ nước tình nhà
Nặng gánh hai vai.
Chẳng còn chi, ngoảnh mặt!
Nợ nước chưa xong đầu đã bạc
Đọc câu thơ cổ:
“Thế sự du du nại lão hà,
Vô cùng thiên địa nhập hàm ca.
Thời lai đồ điếu thành công dị,
Vận khứ anh hùng ẩm hận đa.” (Đặng Dung)
Nay gặp bạn, bạn xin gọi “mầy tao”
Thân thương rất lắm.


Bánggiùi
(Chào mừng các bạn về lại mái nhà xưa)
 

 

 

Copyright by anloc471.com 2009. All Rights Reserved. Design Ngan Nguyen 323