"Xin được gọi bạn
“Mầy Tao” một lần nữa!
"
(Trứ 342)
Từ khi qua Mỹ gần 40 năm rồi
tao có dám gọi ai là mầy xưng tao đâu. Không “you me” thì dạ
thưa anh, thưa chị, thưa bác…ngay cả con tao, tao cũng không
dám gọi nó là mầy xưng tao. Vậy mà ngày hôm qua chúng nó
phone tới tấp …mầy tao, ĐM tối đa. Vợ con tao ngạc nghiên,
“Sao anh già rồi mà nói với bạn cũ cứ mầy tao lia lịa vậy,…”
Vợ con tao không bao giờ hiễu được cái chữ “mầy tao” thân
thương này. Mấy chục năm này tao chỉ “ đập
TV mong tìm lấy bóng, xếp tàn y, ấp ủ chút hương thừa.” Có
bao giờ nói được tiếng mẹ đẽ cã hơn 5 tiếng đồng hồ. Thật ra
thì chúng nó nói hết 4:45 giờ rồi, tao chỉ có nói được tất
cả là 5 phút thôi – 8 chữ một lần, còn 10 phút còn lại là ừ,
ừ... Vì chuyện mỗi thằng hấp dẫn như tiễu thuyết, còn đời
tao thì chả có chuyện gì hay hơn để kễ. Chúng nó không than
van nhưng vẫn “tiếu ngạo giang hồ” cả đoạn đời đầy máu và
nước mắt mà tóm tắc trong vài phút với nụ cười hồn nhiên của
đầu xanh vô tội ngày nào. Tao xin nghiên mình chào kính phục
các huynh trưỡng – Nguyễn VănThành, Võ Văn Châu Phú, Nguyễn
Thiện Hòa, Ngô Khắc Cát, Nguyễn Văn Hào, Hứa Hiền Phong...
Dĩ nhiên là trước mặt vợ con
mà mấy thằng già cứ mầy tao, chữi thề lia lịa thì không ra
thễ thống gì cả. Chúng nó tưỡng chúng mình là già mất nết.
Nhưng Ông, Tôi, Anh Tôi, Mình và Bạn …thì sao nó có vẻ xa
cách, kém thân mật và khách sáo qúa. Bên xứ người nầy có mấy
ai vinh dự được tao gọi nó là mầy tao. Tiếng mầy tao này như
là thuốc cải lão hoàn đồng, tao cãm thấy như mình trở về quá
khứ của tuỗi 19 ở quân trường. Thân già nhưng tâm trẽ lại.
“Hôm nay anh đi trời xanh mây trắng, nhưng anh luôn uống ly
rượu người mời…Nầy bao thằng say tiến lên…Một trăm phần trăm
em ơi một trăm phần trăm…lính mà em… nó quê ngoài kia…” Rồi
thì mong ước sẽ có một ngày giã từ vũ khí “…một mai qua cơn
mê, xa cuộc đời bềnh bồng ta trở về quê yêu….cùng theo lũ em
học hành như xưa…”
Nhớ đến tuỗi trẽ của mình và
nhớ chúng mầy dù thân hay sơ. Dù sao chúng mình đã cùng được
huấn luyện từ ăn, nói, đi đứng, cột giây giày, ăn mặt chĩnh
tề, cái hiên ngang của đời lính …như là được tái sinh ra từ
một trường mẹ. Dù rằng đa số chúng ta không tình nguyện
nhưng một khi là lính rồi thì nó vẫn mãi mãi ở trong máu. We
were soldiers once! And “…old soldiers never die; they just
fade away…,” General MacArthur's Address to Congress, April
19, 1951.
|
Tao muốn chúng
mầy cho tao chuyễn lời xin chân thành cám ơn các các chị vợ,
những ngưới cha hiền, và bà Mẹ Việt Nam của chúng mầy đã hy
sinh nuôi chồng con trong trong cơn quốc nạn. Cái tấm long
chịu đựng và hy sinh cao cả đó như núi Thái Sơn, như nước
trong nguồn chãy ra. Đễ bây giờ bọn mình qua đây xum họp mầy
tao chi tớ, ĐM lia chia….làm cho tao không cần phải, “ Đập
cổ kính ra, tìm lấy bóng, Xếp tàn y lại, để dành hơi” nữa.
Nôm na là Đập mảnh gương ra tìm lấy bóng bạn bè ngày xưa,
Xếp chiến y lại đễ ngữi chút hương thừa của tuổi trẽ ngang
tàn, một thời vang bóng. Tao cám ơn tất cả chúng mầy đã làm
tao trẽ lại, và tiếu ngạo như ngày còn mất nết. Bây giờ nhãy
xỗm, hít đất dã chiến tao cũng chã sợ đau lưng nữa. Đúng là
thuốc Tiên.
( xem thêm
hình)
***********
"Xin
được gọi bạn “Mầy Tao” một lần! "
Rất rộn ràng đầu năm gặp lại bạn
Những đường dây điện thoại nối kết nhau
Tình bạn, đồng môn sau bốn mươi năm
Biết bao nhiêu điều để nói!
Hộp thư tràn ngập tiếng cười
Nhà nhà âm thanh vang dội!
Bạn xin phép được gọi "Mầy Tao"
Tiếng gọi thân thương như thưở nào
Khi chúng ta là chàng trai mười chín
Đã bao nhiêu năm làm thinh câm nín
Người bị tù, kẻ vượt thoát ra khơi
Đàn chim vỡ tổ bay đi tìm những khung trời
Bây giờ gặp lại cho thỏa lòng mong đợi.
Những tưởng đã mất nhau vời vợi
Nào ngờ đâu đất khách gặp nhau
"Tha hương ngộ cố tri"
Đứng đầu trong tứ khoái
Còn hơn "Kim bảng quải danh thì"
Vợ con ngạc nhiên là phải
Một Ông Già bỗng lại tuổi đôi mươi
Nói nói, cười cười, mày tao giựt giọng.
Bạn ơi!
Cuộc đời này có gì là trọng?
Công danh sự nghiệp là giấc mộng
Dưới cội hoè chưa chín một nồi Kê.
Chiến sĩ hề! Sự nghiệp.
Công danh hề! Công danh.
Rửa tay gác kiếm và nhìn quanh...
Có còn chi nữa?
Cổ nhân viết “Thất Thập Cổ lai”
Chúng ta đã bước vào “Lục Thập”
“Hối quá bất cập”, nợ nước tình nhà
Nặng gánh hai vai.
Chẳng còn chi, ngoảnh mặt!
Nợ nước chưa xong đầu đã bạc
Đọc câu thơ cổ:
“Thế sự du du nại lão hà,
Vô cùng thiên địa nhập hàm ca.
Thời lai đồ điếu thành công dị,
Vận khứ anh hùng ẩm hận đa.” (Đặng Dung)
Nay gặp bạn, bạn xin gọi “mầy tao”
Thân thương rất lắm.
Bánggiùi
(Chào mừng các bạn về lại mái nhà xưa)
|