|
Buổi tối
một ḿnh! Có sao đâu, tĩnh tại trong khung cảnh an
yên, trên căn gác nhỏ, mở quyển kinh đọc chú để nghe
thần thái thanh thoát, chẳng vướng bận: Tham sân si,
cũ và mới, c̣n và mất tất cả đều phù du. Buông tay
rời cơi tạm hai tay nhẹ nhàng thân xác lăng đăng là
tro là bụi bồng bềnh. Này người ơi! Chúng ta đă gặp nhau trên chuyến xe
đời bao lâu nhỉ? Để những hỉ, nộ, ái, ố tạo cho ta
một bức tranh muôn màu sắc, nét chấm phá đen trắng
là những giọt nước mắt, là nụ cười, là hạnh phúc
là khổ đau... ừ như thế đó vay mượn và hoàn trả quy
luật của đời người và mỗi người đều có bức tranh của
riêng ḿnh. Trên chuyến xe đời ta đă gặp bao nhiêu người, nhiều
nhiều lắm ngừng lại và thoáng qua, cả trong những
giấc mơ nữa nhỉ, để khi thức giấc nhớ lại chợt bàng
hoàng chợt ngơ ngẩn. Thất thập cổ lai hy ta mới
nghiệm ra rằng cuộc sống vô thường. Hăy cùng nhau
khoan dung để tạo nhiều bông hoa yêu thương cho cuộc
sống hôm nay và ngày mai nhé... tôi ơi!!
05052020
Nửa đêm chợt thức giấc,
cố dỗ nhưng giấc không
trở lại. Buổi chiều nay
ông trời đă đổ cơn mưa
to xua đi cái nóng hầm
hập. Đêm thanh mát mà
giấc không tṛn, bóng
đen tràn ngập bao quanh,
cơi ḷng chơi vơi và nhớ
ngày xưa anh hay bật
những bài nhạc có giai
điệu tango để vừa thủ
thỉ vừa nghe, nhớ quay
quắt đến nao ḷng. Chỉ
v́ đồng cảm mà sợi dây
kết nối giữa chúng ḿnh
cứ dùng dằng măi thôi,
lại nhớ đến những ngày
vừa gặp lại, mỗi bận có
show nhạc anh mở loa
điện thoại cho tôi cùng
nghe, cảm giác như gần
thật gần, như bên cạnh
nhau cả trong lời nhạc
trong tiếng ca. Tiếng
thở dài cho ngày xưa đă
mất và tôi chỉ biết gửi
hồn vào Vũ khúc Tango
cho đêm bớt cô tịch,
thầm gọi giấc về, thôi
những mộng mị xa xăm...
những tâm khúc thật buồn
cho anh cho tôi dẫu ngày
đă xa mà sao ḷng vẫn
rưng rưng.
20052020
C̣n tiếp
|
|