Hắn là người đàn ông đă gieo vào tim tôi những nhớ nhung buổi đầu tiên gặp gỡ, hắn chẳng có ngoại h́nh đặc sắc để có thể gây tiếng sét ái t́nh cho những ai thích cái đẹp. Không cao lắm, nước da đen nhẻm, ăn nói ồn ào nhưng đầy vẻ phong trần, bụi bặm hơi ba gai một chút. Hắn là trung uư thuộc sư đoàn bộ binh, lúc nào cũng lè phè với bộ quân phục bạc màu cỏ úa, đơn vị hắn đóng ở Kontum, Pleiku nơi hắn gọi là xứ buồn muôn thuở. Có dạo hắn được biệt phái về Sài G̣n, hay ghé chơi nhà tôi, v́ hắn có dây dướm một chút họ hàng xa với gia đ́nh tôi và là vai em của tôi, nhưng chả bao giờ hắn gọi tôi bằng chị mà luôn kêu em xưng anh ngọt sớt. Tôi có chỉnh hắn vài lần nhưng hắn vẫn gọi tôi là bé con, mà có lẽ tôi bé nhịều so với tuổi đời của hắn, hắn hơn tôi hẳn một con giáp. Tôi rất thích nói chuyện với hắn, mỗi bận gặp nhau hắn hay kể chuyện chiến sự khốc liệt, những cuộc hành quân có nhiều nước mắt hơn nụ cười. Hắn thường nói mỗi lần về Sài G̣n, hắn muốn quên đi mùi thuốc súng và tiếng xé tai của đạn bom, quên đi sự đau đớn của những thương binh sau mỗi trận đánh, quên đi sự buồn tẻ và nhàm chán của thành phố núi. Rượu và vũ trường, các quán bar lại làm hắn nhớ về đồng đội  ở đơn vị nhiều hơn. Hắn nói từ khi gặp tôi hắn chợt thấy thanh thản v́ được dốc tâm sự và tha hồ tán gẫu với tôi. Thời gian hắn về Sài G̣n chắc độ ba tháng, nên trước hôm hắn đi, hắn có đến nhà xin phép cho tôi đi chơi. Chỉ vài ṿng xe dạo quanh các con phố, hắn nói, tôi nghe và khúc khích cười. Một ly kem cho tôi vùa ăn vừa nh́n hắn nhả ra những ṿng khói cuộn tṛn trước mặt:

- Anh hút thuốc nhiều quá!

- Chỉ bằng một nửa ở đơn vị thôi bé con.

- Tại sao phải thế?

- Thương ḿnh và thương bạn bè. Bé con không biết có những điều bất ngờ làm đau ḷng đến chai sạn tâm hồn của tụi anh, những thằng bạn thân hôm qua c̣n nằm chung tâm sự th́ hôm sau anh phải cùng đồng đội đi nhặt xác, vương văi máu thịt, xót xa lắm bé con ơi!

Tôi lặng người nh́n vào đôi mắt hắn. Đôi mắt ch́m sâu hun hút một nỗi buồn vô tận. Đôi mắt gói ghém t́nh yêu thương vô hạn với đồng đội. Đôi mắt toát lên sự căm hận mỗi khi nhắc đến bọn giặc thù .

Mùi Basto toả nồng ấm vướng trên tóc, trên mắt tôi cay cay nỗi cảm thông cùng hắn. Thấy tôi yên lặng ngồi buồn hiu hắn quàng tay qua vai tôi nói thật khẽ: Đi chơi với anh phải vui lên bé con. Ngày mai anh về đơn vị rồi, chắc lâu lắm mới được về Sài G̣n. À mà anh hỏi này bé con đă có người yêu chưa?

Tôi gỡ nhẹ tay hắn ra khỏi vai ḿnh:

- Chẳng biết có chưa nữa.

- Có, hay chưa có, sao lại không biết, năm nay bé con bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?

- Lớn hơn anh, là chị của anh đấy, không biết sao c̣n hỏi.

Hắn cốc nhẹ lên đầu tôi cười xoà: Ừ th́ chị bé của tôi. Mai mốt anh đi chắc nhớ chị bé của anh nhiều lắm.

- Có ǵ mà phải nhớ hả anh?

Hắn nh́n tôi ánh mắt chợt đăm chiêu, chợt do dự: Bé c̣n ngây thơ quá, hăy giữ măi sự hồn nhiên này nha bé con.

Tôi liếc hắn với ánh nhìn ngúng nguẩy:

- Không được gọi em là bé con nữa.

H́nh như ánh mắt của tôi làm hắn bối rối:

- Nhớ đừng yêu lính nha, dời lính phong trần, rày đây mai đó, lại thêm yểu mệnh chết non nữa đấy.

- Em chẳng sợ.

- Bé con ch́ thật. Thôi ḿnh về đi em.

Chiều trên phố, gió thổi hiu hiu, ngồi sau xe tôi hít nhẹ mùi nồng nồng âm ấm từ vai áo trận của hắn, một chút ngây ngất thoáng nhẹ vào hồn, tôi chợt nhận ra h́nh như trong tôi có cái ǵ đổi khác, tôi mong chiều đừng rơi vội để tôi c̣n được ngồi cạnh hắn. Hắn vuốt nhẹ tóc tôi thầm nói nhỏ:

- Mai mốt anh về đi chơi nữa nhé, đừng vội có bồ bỏ anh cô đơn đấy. Tôi chớp mắt quay vội vào nhà.

Tôi thẩn thờ trong nỗi nhớ, trang nhật kí được mở ra trải đầy tâm sụ bằng những vần thơ, mặc cho lũ bạn học  chọc ghẹo. Tôi thuộc nhiều thơ hơn thuộc bài, tôi mơ mộng chờ đợi. Hắn biền biệt chẳng nghe tin tức ǵ cả. Mà tôi và hắn đă có ǵ đâu nhỉ.

Bất chợt một tối, tôi đang ngồi học bài. Nghe tiếng hắn chào và nói chuyện với bố mẹ tôi bên dưới nhà, tim tôi run lên v́ xúc động, hắn kể chuyện hành quân, kể những hiểm nguy mà hắn đụng trận. Giọng hắn to oang oang chắc hắn cố ư dể cho tôi nghe và xuống nhà. Tôi ngồi yên quyển vở với những hàng chữ xôn xao nhảy múa. Lát sau tôi nghe tiếng bố tôi gọi:

-Có Trung về chơi, con xuống nói chuyện.

Tôi tiễn hắn ra cổng, hắn giữ tôi lại nói chuyện, Ánh đèn đường bị tán cây trứng cá che khuất, những đốm sáng nhỏ gật gù trên sân in trên mặt hắn để tôi kịp nh́n vào đôi mắt  hắn, đôi mắt mênh mông nỗi buồn  đă mời gọi tôi bước vào cuộc t́nh cùng hắn.Tôi giơ tay nhận gói quà, bị hắn nắm gọn, bàn tay cứng thô ráp như muốn bóp vỡ vụn tay tôi, rồi một nụ hôn chớp nhoáng lướt trên tóc tôi.

- Nhớ bé con, anh theo máy bay tải thương về đây, chốc nữa anh lại theo máy bay về đơn vị rồi.

Tôi run rẩy không nói được lời nào. Hắn th́ thào hỏi chuyện, giọng hắn phả vào tai vào má tôi mơn man như nụ hôn mềm, tôi chỉ biết gật và lắc đầu, cảm xúc dâng trào làm cổ tôi tắc nghẹn. Hắn ôm nhẹ đầu tôi ủ vào vai hắn, mùi mồ hôi hăng hăng nồng nồng như khép kín quả tim bối rối của tôi. Cuối cùng tôi cũng nói được câu:

- Em cũng nhớ và mong anh nhiều.

Thoảng mùi Basto bên trán khi hắn ghé môi nói nhỏ:

- Ở nhà chăm học đừng nghĩ ngợi ǵ nhiều nhé, không được đi chơi, chờ anh về cùng đi, nhớ không.

Thoảng đi, thoảng về hắn là tia chớp cuốn hồn tôi vào cơn băo t́nh yêu, bố mẹ tôi h́nh như cũng biết được t́nh cảm giữa tôi và hắn nên có ư ngăn cản, tôi c̣n bé quá tuổi đời vừa tṛn 16 chưa học hết lớp đệ tam, chúng tôi không c̣n dịp gặp gỡ tự nhiên nữa. Những lần về phép hắn thường đón tôi ở trường và hẹn ḥ bằng cách nhờ đứa bạn thân sang nhà xin phép qua nhà nó cùng học. Dạo ấy cuộc chiến đang trong giai đoạn khốc liệt nên chuyện nghỉ phép càng khó khăn. Hắn thường dù theo máy bay tải thương đôi lần để có được 24 giờ phép, tôi và hắn vù lên núi Bửu Long, rồi Thảo cầm viên hay vườn măng Lái Thiêu để được ngồi cạnh nhau tâm sự. Hắn già dặn lăn lóc trường đời, hơi chút ma mãnh, c̣n tôi với t́nh cảm đầu đời bồng bột, ngây ngô trẻ con, tôi yêu hắn say đắm bởi vẻ hào hùng đậm nét phong sương, ẩn dấu vẻ bất cần đời. Hắn yêu sự hồn nhiên trong sáng của tôi. T́nh yêu đôi lúc như lượn sóng biển trào dâng cuồn cuộn, hăm hở phá bỏ mọi rào cản biên giới giữa hai kẻ yêu nhau, thế nhưng hắn đă dừng kịp để nh́n sâu vào mắt tôi:

- Anh yêu em nhiều lắm bé con ạ, nhưng anh không thể phá vở sự trinh nguyên làm hư hỏng em được.

Tôi đă nhắm mắt nghẹn ngào thầm cám ơn hắn. Tôi và hắn nằm bên nhau trên cao đỉnh núi, khuất giữa màu xanh của điệp trùng cây cỏ, tôi không e ngại khi hiến dâng t́nh yêu cho người ḿnh đă trao trọn tin yêu. Hắn không thánh thiện để từ chối, với cuộc đời lính chiến sống nay chết mai, hắn có thể đặt cho mình cái quyền để hưởng thụ không hối tiếc nhưng hắn đă không. Gối đầu trên cánh tay của hắn nh́n khoảng trời cao vời vợi, tôi ao ước không gian này măi ngưng đọng .

Cậu mợ tôi và bố mẹ hắn cũng biết chuyện, tôi thấy cậu mợ  đến nói chuyện thì thầm với bố mẹ tôi, chắc bàn cách ngăn cản chúng tôi, tôi tránh mặt để khỏi khó xử. Tôi viết thư kể cho hắn nghe, hắn vội dù về, đến gặp bố mẹ tôi để xin nói chuyện nhưng bố mẹ tôi cương quyết không chấp nhận, hắn viện dẫn mọi lí do họ hàng mấy đời xa không c̣n liên hệ huyết thống, bố mẹ tôi vẫn bác bỏ và nêu thêm lí do tôi c̣n bé. Tôi nghe chuyện đau đớn không tưởng, tôi và hắn không được gặp nhau, đứng trên ban công nh́n xuống đường, thấy hắn lủi thủi dắt xe ra về ḷng tôi đau đớn vô vàn.

Mặc dù bị canh giữ ngăn cấm nhưng tôi và hắn vẫn t́m đủ mọi cách để gặp nhau, những giọt nước mắt ùa vỡ thấm ướt ngực áo của hắn, khói thuốc nồng khét bám quanh tôi, chúng tôi ngồi bên nhau suốt cả buổi chiều, quán nước trong thảo cầm viên sửa soạn đóng cửa. Hắn hỏi tôi có dám đi chơi đến tối không, tôi gật đầu. Tôi biết tối nay về tôi sẽ bị một trận đ̣n đau. Hắn cũng biết điều đó v́ đă đôi lần đưa tôi về, hắn nán ở cửa nghe thấy tôi bị mắng, bị đ̣n.

Ngồi bên bến Bạch Đằng, gió lồng lộng thổi quyện theo hơi nước mát rượi, hắn quàng tay qua vai tôi thủ thỉ:

- Em theo anh nhé, đi với anh về đơn vị sống đời lính cùng anh, em có sợ khổ không? Như thế ḿnh mới có nhau được em ạ. Ṿng tay hắn xiết chặt vai tôi như che chở, vỗ về. Tôi ngơ ngác v́ chưa dám nghĩ đến điều này, từ bé tôi chưa bao giờ sống xa gia đ́nh cả. Đầu óc tôi quay cuồng, ngồi dựa vào ḷng hắn tôi cảm thấy an tâm, nhưng nghĩ tới phải xa gia đ́nh, xa bố mẹ anh chị em, xa bạn bè... tôi lo âu... Nhưng tôi yêu hắn quá, h́nh bóng hắn lúc nào cũng hiện hữu trong tâm trí của tôi, nghĩ tới phải xa hắn tôi đau ḷng không thể tưởng. Tôi hỏi khẽ:

- Bao giờ th́ đi hở anh?

Hắn nh́n tôi giọng rắn lại:

- Tối nay em về cứ b́nh thường đừng tỏ vẻ ǵ cả, em chỉ cần đem theo giấy căn cước và học bạ là được rồi. Sáng mai anh đến trường đón em đi sớm. Nhớ phải thật b́nh tĩnh nhá. Anh sẽ chờ để đưa được em đi, anh không thể sống xa em, quyết định rồi nha bé con. Nhưng tối nay về em lại bị đ̣n thôi, tội nghiệp bé con của anh quá!

Giọng hắn nghèn nghẹn xót xa. Tôi nén xúc động nhoẻn cười cho hắn yên tâm:

- Không sao đâu anh, cố chịu vài roi đ̣n, để ngày mai đi xa c̣n nhớ anh ạ. Trên đường về ṿng tay ôm ngang thắt lưng hắn, tôi dựa má vào lưng, tai nghe nhịp đập con tim của hắn, ḷng tôi thổn thức nỗi buồn, hắn cùng đồng cảm cho xe chạy chầm chậm:

- Em có hối hận khi quyết định đi với anh không?

- Không anh ạ, nhưng nếu lỡ không được th́ sao anh?

- Anh sẽ chờ đến khi nào đưa được em đi mới thôi.

- Chắc nha anh.

Đến đầu ngơ hắn dừng xe bảo tôi:

- Em vào đi, đừng để ai biết sẽ lộ chuyện, anh chờ chút vào sau kẻo hai bác biết. Nhớ  lời anh dặn nha bé con. Hắn ôm chặt tôi hôn tới tấp vào má vào môi như chưa bao giờ được hôn. Tôi nói nhỏ:

- Em run quá anh ạ. Thôi em vào nhá, anh cũng về đi, chẳng sao đâu em chịu  được mà.

Tôi vừa bước vào cửa đă nghe tiếng mẹ tôi quát lớn:

- Đi đâu giờ này mới về, hỏi cho biết thế thôi chứ tôi đă biết chị đi với ai rồi.

Bố tôi nói;

- Việc ǵ phải hỏi, cứ quật cho nó một trận nên thân, đến khi nào chừa th́ thôi. Cá không ăn muối cá ươn. Ngày mai cho nó ở nhà chẳng học hành ǵ cả.

Trận đ̣n giáng tới tấp không làm tôi đau mà tôi chỉ sợ ngày mai không được đi học để gặp hắn. Mọi tính toán của tôi và hắn sẽ như thế nào, chắc ở bên ngoài hắn cũng đă nghe. Tối đó tôi nghe bố mẹ đay nghiến, mắng mỏ điều hơn lẽ thiệt mà ḷng thầm hối hận, tôi biết bố mẹ tôi cũng đau ḷng khi đánh tôi v́ tôi bướng bỉnh. Gần sáng tôi dây lấy giấy tờ cất vào người và sửa soạn đi học, nhưng mẹ tôi nói:

- Hôm nay không đi học hành ǵ, cứ ở nhà bao giờ nghe lời th́ mới cho đi học tiếp.

Tôi vội năn nỉ:

- Mẹ cho con đi học, sắp đến ḱ thi rồi.

Mẹ tôi vẫn nghiêm khắc bắt tôi ở nhà mặc cho tôi năn nỉ .

Ra quét sân tôi nh́n thấy đống tàn thuốc dưới gốc trứng cá. Tôi biết cả đêm qua hắn đă ở đây, Tôi xót xa ứa nước mắt.

Biết tính mẹ, tôi cố t́m cách ra ngoài, tôi xin đi chợ mẹ cũng không cho. Tôi nóng ruột  biết hắn chờ nhưng chẳng biết  phải làm sao

 Lên ban công thoáng nh́n ra đường, tôi thấy hắn đi qua đi lại ở góc ngă tư, ánh mắt hắn hướng về phía nhà tôi đầy vẻ khổ sở, tôi muốn khóc nhưng không khóc được, ngực tôi đau buốt. Tôi không dám đứng nh́n lâu. Suốt ngày hôm đó mẹ tôi to nhỏ rủ rỉ khuyên bảo tôi, mẹ bảo tôi c̣n quá nhỏ để bước vào đường yêu đương và càng không thể lấy chồng lính chiến, cuộc sống không có tương lai, làn tên mũi đạn chẳng tránh ai bao giờ... nhiều thật nhiều những diều mà tôi khó ḷng đến với hắn. Tôi ân hận đă làm ba mẹ lo lắng, tôi đau khổ v́ t́nh yêu của tôi dành cho hắn ngày càng sâu đậm, tôi ngơ ngác thẩn thờ thả hồn theo giấc mơ không trọn. Tối đó, khi cả nhà đă ngủ, tôi lẻn ra ban công nh́n xuống đường, tim tôi bật khóc khi nh́n thấy hắn với điếu thuốc trên tay, hắn phờ phạc quá, mái tóc hắn rũ xuống che kín vầng trán, dôi mắt hắn trũng sâu, hắn giơ tay vẫy, tôi nghẹn ngào lắc đầu. Tôi lấy giấy viết thả xuống bảo hắn về đi chờ thời gian lắng dịu sẽ tính sau còn tôi vẫn mãi yêu hắn không ngừng. Tôi và hắn cứ lặng nh́n nhau trong thổn thức, nước mắt và nước mắt sao nhiều thế. Tôi không đành ḷng nh́n hắn vật vờ đứng măi bên gốc cây trứng cá nên vẫy tay chào hắn rồi khép cửa vào nhà. Tiếng máy xe nhẹ nổ buồn tênh... rời ră...      

Sáng, hắn đến nhà sớm, tôi nghe tiếng chào của hắn, câu trả lời khách sáo của mẹ:

-Sớm thế này, anh đến đây có việc ǵ không? Đừng hỏi xin tôi để gặp nó đấy nhá. Nó c̣n bé lắm, hăy để yên cho nó học. Anh nên về đi.

- Cháu xin bác cho cháu gặp em vài phút thôi rồi cháu về đơn vị.

- Anh cứ đi, tôi sẽ nói cho nó biết.

Tiếng hắn nài nỉ với mẹ, tiếng mẹ lạnh nhạt với hắn, làm tôi mũi lòng, định chạy ra lao vào ṿng tay của hắn nhưng tôi không thể, dù t́nh yêu đầu đời tôi vừa nếm trải đầy cuồng nhiệt dâng tràn trong tim, th́ tôi vẫn không thể đối đầu với mẹ. Tôi bấu chặt vào thành ghế để không làm ǵ cả. Tiếng hắn chào lí nhí, tiếng đóng cửa, tiếng xe nổ máy, đưa tôi khỏi t́nh trạng hôn mê, tôi nhào ra ban công kịp thấy dáng vẻ thiểu năo của hắn. Tim tôi như vỡ tung, tôi gục xuống.

Ngày tháng trôi qua trong nặng nề, tôi câm nín, tôi nép ḿnh trong cô đơn, gia đ́nh vẫn để ư tôi, tôi như bất cần, việc học sa sút. Thỉnh thoảng nhỏ bạn thân dúi cho tôi lá thư của hắn gửi về, lời thư buồn để nước mắt tôi ướt gối. Tôi viết cho hắn với ngàn lời thương yêu, nỗi nhớ bung ra tràn đầy trên những trang thư. Nghe lời hắn tôi cố vui để bố mẹ yên tâm.

Lên lớp đệ nhị, tôi đi nhờ xe nhỏ bạn, hàng ngày nó sang chở tôi cùng đi, tôi được tự do, Tôi và hắn lại có dịp gặp nhau bằng những ngày tôi cúp cua, tôi hư hỏng đến mức giả mạo chữ kí của bố để kí vào sổ liên lạc, v́ thế tháng nào trong sổ của tôi cũng có một, hai ngày nghỉ. Mười bảy tuổi, tôi và t́nh yêu cho hắn đă lên đến đỉnh cao. Chúng tôi lao vào nhau bất kỳ lúc nào có thể, chúng tôi cũng chín chắn hơn trong t́nh yêu, để không c̣n ư nghĩ bỏ trốn cùng nhau nữa. Hắn dự định chờ tôi đủ tuổi, hai đứa sẽ tự kết hôn chung sống hợp pháp với nhau. Thời gian này cuộc chiến càng ác liệt hơn, Ngày phép thật hiếm hoi, hắn chỉ dù về chớp nhoáng rồi đi, những vội vă, những hối hả càng làm cho cả hai nâng niu quư báu từng giây, từng phút ở bên nhau. Chiến sự bùng lên với mùa hè đỏ lửa, vùng rừng núi Tây nguyên khắc khoải với đạn cày, bom xé, tôi đau thắt tim với tin tức chiến cuộc hàng ngày. Tôi mừng đến nghẹn ngào khi thấy dáng hắn đứng đợi tôi ở cổng trường, tôi bỏ học đi hoang với hắn mặc cho đất trời có sụp đổ dưới chân. Tôi bíu chặt vai hắn khi chia tay. Hắn ủ tôi trong ṿng tay rắn chắc th́ thầm:

- Anh đă làm khổ em rồi, anh đă làm hỏng đời em, đừng buồn nhé em, trận chiến này tàn anh sẽ về lại cùng em, chúng ḿnh sẽ ở cạnh nhau, chờ anh, không được khóc.

Nụ hôn của hắn trượt trên mắt trên môi cho tôi run rẩy cùng đất trời nghiêng ngả. Hắn chở tôi đến nhà nhỏ bạn nhờ đưa về, tôi và hắn đều bịn rịn chẳng muốn rời xa. Đôi mắt buồn mênh mang của hắn nhìn tôi như bất tận... 

Tôi sống trong đợi chờ khắc khoải, tâm trạng bần thần bất an, tôi cầu nguyện hàng đêm cho sự b́nh an của hắn, tôi mong được sống lại ngày hôm qua với hắn. Một ngày qua đi, rồi một tuần, một tháng dài dằng dặc, tôi âu lo, thấp thỏm, ruột gan lúc nào cũng nóng ran như bị thiêu bị đốt, tôi chẳng tha thiết gì việc học. Tôi nhìn thấy em của hắn đến, tôi như ngừng thở, mắt tôi hoa lên, tai tôi ù đi khi nghe nó  báo tin hắn đă nằm xuống trong trận đánh sau cùng. Đất như lún dưới chân tôi, cả bầu trời tối sầm đổ ập xuống đầu tôi. Tôi thấy hắn c̣n đang cười với tôi kia mà, tôi chạy đến, chạy thật nhanh sao vẫn chưa chạm được vào ṿng tay hắn đang dang rộng chờ tôi, tôi đă quỵ ngă bao nhiêu lần, hắn đứng đó gương mặt chợt biến dạng, máu từ trán, từ ngực hắn sao trào ra nhiều thế, c̣n ánh mắt đúng là ánh mắt buồn bă khi chúng tôi chia tay nhau mà. Bộ quân phục xanh màu lá rừng chợt nhuộm đỏ sậm máu... tôi cứ chạy, cứ với tay vẫy gọi, chân tôi đă rách bươm, đă toé máu, cổ tôi đă khản, nước mắt tôi trào ra, h́nh bóng hắn lung linh nhoà nhạt tan đi như một làn khói mỏng, tỏi thét gọi tên hắn. Tôi tỉnh, rồi lại mê để đi t́m hắn, tỏi chạy qua bao cánh rừng, trèo qua bao quả đồi, hết khóc rồi cười nhưng hắn ở đâu, tôi ngơ ngác lạc trong đám sương mù dày đặc. Tôi tỉnh lại và không đưa tiễn hắn, Tôi đă chờ đợi như lời hắn dặn, sao hắn lại bỏ tôi đi, hắn bảo tôi hãy ngoan đừng khóc, hắn đă không giữ lời. Tôi c̣n giữ của hắn nhiều thứ lắm, mùi mồ hôi hăng hăng nồng ấm, mùi khói Basto nồng khét mà hắn đă nhả vào tai vào tóc nhờ tôi giữ hộ, nhiều nhiều lắm những nụ hôn trên mắt trên môi và cả một ṿng tay, một bờ vai hắn hứa sẽ dành cho tôi suốt đời... Hắn đă mang đi tất cả. Mùa hè đỏ lửa đă mang hắn đi, bỏ lại cho tôi nhớ hoài câu hát - Trên khăn tang cô phụ còn lóng lánh dấu ái ân, giọt nước mắt... Hắn - Người đàn ông tôi yêu đă để lại trong tôi mùa hạ đỏ máu con tim... Tôi chưa có được diễm phúc làm người cô phụ đó, chỉ âm thầm quấn vành khăn tang cho con tim rỉ máu làm người thiếu phụ buồn.

 

hatuongtu

25042013

 

 

 

 

 

 

 

 

 

                         Copyright by anloc471.com 2009. All Rights Reserved. Design Doangoc 341