Chiều nay thu đã trở về, tôi đi qua góc phố có quán cafe nơi tôi đã đến gặp anh, vẫn khung cảnh đó, những bộ bàn ghế được kê ngay ngắn dưới hàng cây trứng cá mọc sin sít cạnh nhau, âm thanh bản tình ca chơi vơi trong không gian buổi chiều tắt nắng, những khuôn mặt lơ đãng thấp thoáng ánh buồn đơn độc, những mái đầu nghiêng thấp bên ly cafe như lắng đọng lời nhạc của bản tình ca. Tất cả như bỏ quên những ồn ả sôi động bên ngòai. Tôi đi qua, thật vô tình, nỗi nhớ từ ngóc ngách nào chợt ùa ra để tôi xót xa quay quắt nhớ về anh. Chúng ta đã ngồi bên ly cafê, nhâm nhi từng chút một, vị đăng đắng đầy hương quyến rũ của cafe. Tiếng những viên đá nhỏ thỉnh thoảng chạm vào thành cốc lao xao chen vào câu chuyện giữa anh và tôi, chuyện những con đường ngày xưa thân ái không còn được mang tên cũ, chuyện những hàng cây bên đường ngày xưa nay đã đâu rồi? Ngày xưa đó, anh còn là cậu trai nghịch ngợm, đạp xe rong ruổi mỗi chiều đi học về đuổi theo tà áo trắng, để rồi tối tối tập làm thơ tỏ tình nhưng không bao giờ dám gửi để phải tương tư, chuyện anh lớn lên trong thời buổi loạn ly đành xa rời bút nghiên khoác chiến y, làm thân lính trận xa nhà, chuyện những người bạn chiến đấu thương yêu nhau hơn cả ruột rà, chuyện những đêm hành quân giết giặc đầy những hiểm nguy, gian khổ anh kể và đôi lúc đăm chiêu lặng buồn cho quá khứ. Tôi nghe và san sẻ cùng anh những nuối tiếc về thời hoa bướm của tuổi học trò, những tình cảm đơn sơ trong sáng của tuổi mới lớn, cảm xúc đầu đời dành cho người lính như thế nào, và một tình yêu thật tuyệt vời với anh lính chiến. Đôi lúc cả anh và tôi đều chìm sâu trong nỗi nhớ. Những chiếc lá trứng cá vàng úa ngập ngừng rơi, buổi chiều mùa thu gió hiu hiu nghe man mát, bầu trời tim tím phả sắc thu, ly cafe nhạt vị đắng, thoáng chút bùi ngùi nhớ lại thu xưa, mình tạm biệt nhau, bên ngoài lất phất bụi mưa.

 

Mùa thu ơi xa đi nỗi nhớ

góc cà phê còn vị đắng trên môi

con đường cũ chiều nay đi lại

một thoáng ngùi sao nhớ vị cà phê.

Và tôi quay lại bên ly cafe để tìm lại chút hương vị cũ, mùi cafe nhàn nhạt, vị cafe đắng nghét khô đọng trên môi, tiếng nhạc cao vút rồi chợt chùng xuống khản đục, rền rỉ lời trách móc, những chiếc đầu gục gặc, những khuôn mặt bơ phờ mệt mỏi, không gian bỗng bùng lên trong điệu nhạc sôi động và hình như mùa thu đã biến mất khỏi góc cafe này, tôi vội vã đứng lên, cơn gió cuốn những chiếc lá khô cuộn tròn trên phố, bầu trời tím thẫm từng đụn mây trôi nhanh, trôi nhanh thả vô vàn những hạt nước của trời rơi xuống như muốn quét đi, rửa đi nỗi muộn phiền thế gian. Trời tạnh mưa, góc phố sáng lên ánh đèn vàng vọt chiếu lấp loáng trên những vũng nước đọng ở vỉa hè. Tôi thả rong những bước chân lặng thầm trên phố, tiếng xe cộ, tiếng người hình như có cả tiếng dế kêu thì phái, âm thanh ren réc đơn độc buồn bã cùng đồng hành theo bước chân tôi, gợi cho tôi về kỉ niệm một thời xưa cũ. Ngày ấy nhà tôi ở khu Vườn Chuối gần Tao Đàn, cậu và anh tôi, tối tối cứ lẻn đi bắt dế, dụ tôi thức canh cửa về sẽ chia cho tôi con dế gáy to nhất, hoặc đãi ăn cà cuống nướng thịt béo ngậy và thơm lừng, hay dế cơm rang lạc ngon ơi là ngon, có hôm cậu và anh ham bắt đến hai ba giờ sáng tôi ngủ quên, bố tôi thức dậy biết chuyện thế́ là cậu cháu mỗi đứa phải ăn mấy roi phất trần, sáng ra cậu và anh tôi cứ lườm lườm, dứ dứ nắm tay dọa tôi đến mấy ngày mới thôi. Ngày xưa đó, nghe cứ như là cổ tích, cứ như là đã lâu lắm rồi, nhưng với tôi thì cứ nhắm mắt là ngày xưa lại hiện về trong kí ức, để đôi lúc bật cười vì những trò chơi hồn nhiên, vô tư của ngày xưa. Miên man với kí ức tôi bỏ quên tất cả ưu tư muộn phiền của hôm nay.

 

Mùa thu Sài gòn hôm nay, hình như cũng khác nhiều với mùa thu xưa, những hàng cây cổ thụ rợp bóng thu cũng không còn nữa, thay vào đó là những con đường to hơn, chất đầy xe cộ với mớ âm thanh hỗn độn, với những hàng cây con mới trồng èo uột chưa đủ sức níu chân thu, và cả những con người luôn tất bật công việc nên cũng chẳng mấy để ý đến thu chăng? Hay vì tôi quá yêu cái cổ xưa của mùa thu ngày đó, nên không cảm nhận được cái mới mẻ của mùa thu nay? Bóng thu trong tôi, luôn mãi gắn bó với tà áo dài màu tím sẫm thướt tha và vành nón bài thơ mỏng manh, mượt mà như lụa. Nhắm mắt để thấy một chân trời tím ngắt, để thấy hồn nhớ nhung chất ngất... Và thật day dứt cho một đời người phải sống trong sự ao ước tìm đuổi lại quá khứ.

Thu ơi, nay tuổi đã già rồi

Làm sao sống lại với thu xưa

Hoài thu, một cõi tình sâu lắng

Rót lệ vào thu một kiếp sầu.

Tôi yêu thu xưa nồng nàn biết mấy, với những giọt mưa thánh thót rơi bên mái hiên nhà, bên khung cửa sổ nhỏ đầy mây tím, trôi lờ lững qua mảng trời thân ái. Ngày thu đó bầu trời thật thênh thang trên những mái ngói đo đỏ nhuốm đầy rêu phong và thật nhiều, nhiều mái nhà còn e ấp dưới bóng mát của tàng cây trứng cá, cây mận, cây ổi hay giàn hoa giấy tim tím, hồng hồng, và thật dễ thương biết bao khi nhà anh, nhà tôi nhẹ nhàng ngăn cách chỉ với hàng hoa dâm bụt, thấp thoáng tìm đuôi mắt cười cùng nhau qua khe lá xanh non... Đêm trăng rằm  của thu, có ngọn nến hồng lung linh tỏa sáng trong những chiếc đèn lồng be bé hình ngôi sao, con cá,c on thỏ... thật hiền lành, thật hồn nhiên rộn tiếng cười trong vắt, tiếng nô đùa của bọn trẻ thơ. Ngày thu đó tôi viết tình thư bằng màu mực tím, có ép cánh hoa phượng mộc mạc, dịu dàng như tình cảm của cô nhỏ học trò dành tặng anh trai tiền tuyến... còn biết bao nhiêu nữa kỉ niệm của thu xưa để lại trong tôi.

Mùa thu ơi, tôi tìm đâu nhỉ

dáng thu xưa, thu thật hiền hòa

tôi nhắm mắt tìm thu trong mộng

để ngậm ngùi tuổi đã tàn thu.

 

 

hatuongtu

26082013

  

 

                         Copyright by anloc471.com 2009. All Rights Reserved. Design Doangoc 341