Chiếc xe hôm nay giở chứng, tôi loay hoay với nó
hơn ba mươi phút mà nó vẫn ́ ra, bác Ba bảo vệ
trường ra đạp hộ mà cũng chẳng xong, bác bảo tôi
dắt ra đầu đường đưa thợ sửa, chứ không kẻo trời
tối. Tôi ngao ngán nghĩ tới con đường có cái dốc
cao dài mà thở dài. Dắt xe ra khỏi cổng trường,
tôi lại dựng chống lên, cố lấy sức đạp thêm vài
cái hi vọng máy nổ, mồ hôi lấm tấm trên trán, trên
lưng khiến tôi càng mệt mỏi chợt...
-
Đưa tôi đạp hộ nha cô bé!
Quay nh́n lại, nụ cười của anh chàng không quân
đang tiến đến khiến tôi vừa mừng vừa lo, cổng
trường đă khá vắng, ṿm cây che nắng chiều đă nhập
nhoạng vệt tối. Anh chàng đỡ lấy xe đạp mạnh vài
cái, máy xe nổ phịch! phịch! yếu ớt rồi tắt ngấm.
Anh ta ngồi thụp xuống lấy túi dụng cụ sửa xe lui
cui, hí hoáy chùi chùi, thổi thổi rồi gắn lại vào
xe và đạp thử, tiếng máy xe nổ gịn giă như nỗi
vui mừng của tôi. Anh chàng đứng lên rút chiếc
khăn tay lau qua quưt vệt dầu nhớt mỉm cười:
-
Xong rồi, cô bé, đi uống nước nha.
Tôi lúng túng cám ơn và từ chối lấy cớ trời tối
về muộn ở nhà bố mẹ lo, hẹn anh hôm khác.
-
Ừ, thôi cũng được cho anh biết tên đi chứ. À mà
thôi,anh biết rồi.
Tôi ngơ ngác, chợt nhớ ra tên và lớp được thêu bên
dưới phù hiệu. Anh đạp nổ máy xe rồi trao lại cho
tôi.
-
Cô bé về nha, ngày mai anh chờ đó.
Tôi lí nhí chào rồi lên xe, chiếc xe của anh ta
vọt lên c̣n ngoái lại cười với tôi. Tôi cho xe
chạy chầm chậm vừa đi vừa nghĩ bâng quơ, vội quá
chẳng hỏi được tên của anh chàng, cũng hơi bất
lịch sự đấy nhỉ. Vừa dừng xe trước cửa nhà th́ anh
chàng vọt xe qua chầm chậm:
-
Biết nhà cô bé rồi,chào nha!
Tôi giật ḿnh, th́ ra từ năy giờ anh chàng bắt
đuôi theo sau mà ḿnh chẳng biết. Bố mẹ tôi cũng
lo khi tôi về muộn, tôi phải giải thích v́ xe bị
hỏng.
Buổi tối, ngồi bên bàn học tôi cứ nghĩ đâu đâu,
con bé em nhờ giảng hộ bài tính mà tôi giảng cứ
loanh quanh, nó tức ḿnh gào lên:
-
Hôm nay chị làm sao ấy, giảng ǵ ḱ quá em chẳng
hiểu ǵ cả."
Tôi phải định thần giảng từ từ cho nó. Giấc ngủ
của tôi tối đó lộn xộn với những giấc mơ nửa vời...
Vừa dắt xe ra đi học, tôi đă nghe tiếng anh chàng
bên tai:
-
Anh dến đưa cô bé đi học đây.
Tôi vừa sợ vừa bực ḿnh, chẳng thèm trả lời phóng
xe nhanh qua ngả tư. Anh ta vẫn kè xe sát bên:
-
Chạy từ từ thôi, cho xin lỗi nha.
Tôi nhúng nhẳng trả lời:
-
Có quen đâu mà có lỗi để xin.
- Thôi cho anh Quang xin lỗi mà cô bé, tại nhà của
cô bé nằm trên trục đường về đơn vị của anh, nên
vô t́nh anh biết nhà của cô bé thôi, từ nay tụi
ḿnh có chung một lối về, là láng giềng há.
Tôi hỏi: - Bộ anh là lính kiểng sao giờ này
c̣n lang thang ở đây? Tôi nhớ là đơn vị anh phải
đi ngược chiều với đường đến trường của tôi mà.
Hắn ta trả lời: - Anh trực theo ca, cô bé
đừng lo cho anh.
Hắn vừa đi vừa hỏi chuyện huyên thuyên, tôi vờ
không nghe chỉ trả lời ậm ừ cho qua. Hắn ta đưa
tôi đến trường, tôi khẽ gật dầu chào hắn rồi vọt
xe vào trường. Buổi học, đầu óc tôi hơi bị xáo
trộn, tôi hay nh́n ra sân, nhỏ bạn huưch khuỷu tay
vào tôi:
-
Cô đang nh́n mày ḱa, con khỉ ạ.
Giật ḿnh, tôi chú ư nh́n lên bảng. Giờ chơi,nhỏ
bạn theo tôi ra sân:
-
Hôm nay, tao thấy mày làm sao vậy, Ê, đang tương
tư đứa nào th́ phải?
Tôi dúi nhẹ vào đầu nó: - Có ǵ đâu khỉ ạ!
Rơ lắm chuyện, xuống câu lạc bộ ăn chè không th́
bảo?
Nó rối rít: - Ăn,ăn! mày trả tiền nha.
Năm giờ học trôi qua thật nhanh, tôi chần chừ đợi
nhỏ bạn đi cùng, nó xua tay bảo:
-
Hôm nay anh giai tao đón rồi chịu khó về một ḿnh
đi nhá.
Tôi nhấn ga len vào ḍng xe đông đúc trước cổng
trường. Vừa đến ngang cổng Thảo Cầm Viên đă nghe
tiếng hắn ta gọi:
-
Hân!Hân!
Chiếc xe hắn kè sát bên: - Chờ Hân từ năy
giờ, nh́n t́m cô bé mỏi mắt.
Tôi
nghiêng mặt hỏi hắn: - Anh t́m được quán
nước nào chưa?
Hắn gật đầu: - Nhớ theo anh nha, đừng để mất
dấu đó.
Tôi nói: - Chỉ ba mươi phút thôi à nha
Hắn luồn lách xe ra bến Bạch Đằng dắt tôi vào Mỹ
Cảnh. Tôi đang chần chừ, khẽ hỏi hắn:
-
Có cần phải vào đây không? Tôi không đủ tiền trả
đâu nha.
Hắn nheo mắt cười trêu tôi:
- Ḿnh ăn tối luôn nha?
Tôi hốt hoảng:
-
Không được đâu, tôi không có lí do để về muộn, hôm
qua tôi đă bị mắng. - - Vậy thôi uống
nước, hay ăn kem?
-
Ǵ cũng được, cái ǵ nhanh nhất là được.
Hắn gọi hai cốc kem dâu. Hôm nay tôi mới có dịp
quan sát hắn: Người vừa tầm, không đẹp lắm, hoạt
bát có vẻ hơi bột một chút, hơi lè phè một chút...
Thấy tôi nghiêng mặt chống cằm chăm chú nh́n, hắn
nói;
-
Ăn đi để kem chảy hết, chút ḿnh giới thiệu về
nhau nha.
-
Có cần ǵ mà phải giới thiệu họ hàng, hôm nay ḿnh
hết nợ rồi bạn ơi.
-
Vậy là đồng ư kết bạn rồi nha.
-
Hồi nào nhỉ, Đừng có nhận vơ .
Hắn nheo nheo mắt trêu tôi:
-
Mới gọi bạn ơi thân thiết mà lại chối rồi.
Tôi biết ḿnh nhỡ lời bị hắn chụp cơ hội nên ngồi
im.
-
Im lặng là đồng ư rồi cô bé nhỉ.
Tôi ăn vội cốc kem rồi giục hắn về, hắn nài nỉ
ngồi thêm chút nữa, tôi nói:
-
Vậy là mai mốt anh rủ tôi không đi à nha.
Một lần nữa anh chàng vớ lấy ngay cơ hội:
-
Ừ về nhé, để c̣n lần sau, đây là lời cô bé nói đó
nha.
Hắn đưa tôi về, tôi dặn hắn không được đi qua nhà
tôi nữa, không được đến trường. Hắn nhăn nhó:
-
Anh sẽ đứng xa được không? Chứ không cho đến nhà,
không cho đến trường th́ làm sao đây, khó quá bé
ơi!
Tôi dắt xe vào nhà, mặc hắn.
Từ hôm đó, ngày hai buổi hắn đều đứng ở ngă tư
đường và trước cửa Thảo Cầm Viên để đưa đón tôi.
Tôi biết hắn là con của một chủ nhà hàng nổi tiếng,
có nhiều cổ phần ở ngân hàng, h́nh như hắn cũng tự
phụ về điều này nên tôi không thích hắn lắm. Được
cái hắn chân t́nh và h́nh như hơi ngố một chút nên
thường bị tôi bắt nạt. Có hắn làm cái đuôi cũng dễ
thương nhưng nhiều lúc cũng bực ḿnh v́ hắn muốn
tiến nhanh hơn, hắn muốn đưa về ra mắt người nhà
của hắn. Tôi hỏi hắn:
-
Bộ anh muốn tảo hôn à, tui c̣n bé lắm anh biết
hông?
Hắn nhăn nhó bảo: - Chờ em lớn em chê anh
già th́ sao?
Tôi nói với hắn giờ chỉ nên xem nhau là bạn thôi,
vả lại t́nh cảm trong tôi chưa thể có được đối với
hắn. Hắn thât kiên tŕ đưa đón tôi suốt cả năm học,
đôi lúc tôi phớt lờ hắn đi chơi với bạn, hắn vẫn
không giận, tôi thương hại, hắn giống như một cái
bóng lặng lẽ bên tôi. Nhiều khi trong tôi cũng có
một chút chạnh ḷng, tôi dành cho hắn chút ưu ái
để an ủi hắn và hắn cũng biết, nên có thời gian
hắn xin chuyển công tác đi Nha Trang nhưng chưa
được nửa năm lại về. Tôi biết hắn yêu tôi nhiều
lắm, vốn là lính kiểng con nhà giàu có, nên tuy là
lính nhưng hắn chỉ làm việc ở văn pḥng không va
chạm trận mạc, điều đó khiến tôi không thể ngưỡng
mộ làm người yêu của lính cậu được. Hắn buồn v́
biết tôi chê hắn, hắn cố làm mọi việc để lấy ḷng
tôi nhưng tôi vẫn không thể, tôi đă đôi bận giới
thiệu mấy nhỏ bạn quen cho hắn, nhưng hắn không
chịu. Có lần hắn bạo gan đến nhà tôi để làm quen
với gia đ́nh tôi, tôi đă giận hắn cả tháng trời.
Bố mẹ tôi thấy hắn chân t́nh, lại là lính văn
pḥng nên cũng khuyên tôi suy nghĩ để lấy hắn. Tôi
vẫn không thể chấp nhận. Tôi nói hắn đừng đưa đón
tôi nữa v́ tôi không cam ḷng nh́n hắn đau khổ khi
tôi đi chơi với bạn, hắn nhận ra t́nh cảm trong
tôi không có hắn. Hắn xin chuyển ngành qua cảnh
sát, tôi biết hắn vẫn là chiếc bóng dơi theo tôi,
thỉnh thoảng gặp lại hắn vẫn tha thiết nói chờ tôi...
nhưng tôi vẫn lắc đầu...
Cuộc chiến tan... Tôi ít gặp hắn, một đôi lần gặp
bạn hắn, nghe nói gia đ́nh hắn bị đánh tư sản mại
bản và hắn đang lăn lóc chợ trời. Bẵng đi một thời
gian tôi lấy chồng, một thương phế binh hải quân.
Lần cuối tôi gặp lại hắn trên công trường Quách
Thị Trang, chúng tôi vẫn ngược chiều nhau, chỉ kịp
nh́n thấy để gọi tên nhau rồi mỗi người một ngả.
Tôi theo chồng về quê với cuộc sống bộn bề con cái,
tôi đă quên đi quá khứ, quên đi thuở học sinh đầy
thơ mộng, quên đi người tôi yêu và cả người đă yêu
tôi. Gần mười năm sống xa thành phố Saigon thân
yêu, xa rời kí ức,chợt một hôm bà chị đánh diện
tín gọi tôi về gấp. Tôi hoang mang chẳng biết có
việc ǵ, mẹ con bồng bế nhau về. Thật bất ngờ khi
hắn lao vào ôm tôi thật chặt, đây là lần đầu tiên
hắn được ôm tôi trong ṿng tay hội ngộ. Đợi cho
cảm xúc trôi qua tôi gỡ nhẹ ṿng tay ôm xiết của
hắn ra, hắn th́ thầm:
-
Em vẫn như xưa.
Tôi
đáp nhẹ: - Không khác nhiều chứ, có thêm hai
đứa con rồi bạn ơi.
Hắn
nh́n sâu vào mắt tôi: - Anh về t́m em đă mấy
lần, đi ṃn bao nhiêu gót giày rồi mới t́m được em
đây.
- Xạo vừa thôi ông bạn ơi!.
Hăn kể đây là lần thứ ba hắn về nước đi t́m bạn bè
hỏi thăm tin tức của tôi, nhưng chẳng ai
biết v́ gia đ́nh tôi đă chuyển đi nơi khác, hắn
phải mày ṃ lần t́m địa chỉ nhà hàng xóm cũ, bạn
của những đứa em tôi, mới lần ra địa chỉ nhà của
bà chị tôi. hắn c̣n kể lần gặp tôi ở ṿng xoay
Saigon hắn đă vọt xe đi ṿng lại mấy ṿng để t́m
tôi mà không gặp v́ tối đó hắn và gia đ́nh có
chuyến tàu vượt biển nên muốn tôi cùng đi. Sang
đến Mỹ hắn nhiều lần gửi thư về thăm tôi mà không
nhận được hồi âm, hắn kể gia sản bị mất hết sang
bên đó phải làm lại từ đầu, bận rộn làm ăn nên đến
tuổi này hắn vẫn c̣n độc thân, tôi bùi ngùi nghe
hắn kể chuyện, mới hơn mười năm mà nh́n hắn già
hẳn đi, dáng dấp một chàng không quân dáng vẻ hào
hoa dạo nào đă biến mất để thay vào đó khổ người
đẫy đà... khiến tôi cảm thấy xa lạ với hắn. Ở chơi
hai ngày hắn đ̣i theo tôi về quê, tôi cười nói:
-
Chồng tôi biết ghen và không hiền đâu, nông dân
cộc tính lắm đó, bạn chơi lại không?
Anh chàng đưa mẹ con tôi ra bến xe tha thiết nói:
-
Anh nghe chị nói gia đ́nh em không được hạnh phúc,
sao em không dứt khoát t́m cuộc sống mới?
Tôi cười buồn: - Mặc dù cuộc sống lứa đôi
của tôi không hạnh phúc nhưng tôi có hai đứa con
ngoan, thế nên tôi bằng ḷng với cuộc sống này.
Hắn nh́n tôi ái ngại:
-
Em hăy c̣n trẻ anh hy vọng có thể thay thế để bù
đắp cho em và các con
Tôi nh́n hắn cảm động:
-
Anh không thể sống măi với chuyện ngày xưa và nhất
là tôi lúc nào cũng chỉ xem anh là bạn, tôi rất
quư tấm chân t́nh anh dành cho tôi, có thể tôi
phải nợ anh ân t́nh này, hăy lập gia đ́nh đi anh ạ
tuổi anh cũng lớn rồi cần có mái gia đ́nh và cần
có con nối dơi nữa chứ.
Hắn buồn bă:
-
Nhưng anh chỉ yêu có ḿnh em, trước lúc ra đi anh
gặp lại em và anh tâm nguyện sẽ về t́m em... Nếu
như em hạnh phúc anh không dám ngỏ lời, nhưng nghe
hoàn cảnh em anh càng quyết tâm t́m gặp em hơn,
anh sẽ yêu thương con em.
Tôi chua xót:
-
Anh sẽ thương yêu những đứa con của chính anh, chứ
con em muôn đời nó vẫn là con của em mà thôi anh
ạ, nhất là chúng vẫn c̣n đang có bố, dù bố nó có
như thế nào th́ chúng vẫn yêu bố chúng hơn yêu anh.
Thôi anh về vui khoẻ nhá, bao giờ cưới vợ nhớ mời
em, em sẽ đi, cám ơn anh lần gặp gỡ này.
Hai mẹ con tôi giơ tay vẫy chào hắn, xe ra bến
phóng vun vút, gió mát lùa vào khoang xe như xua
tan đi nỗi bùi ngùi trong tôi, con bé ngả đầu vào
vai tôi ngủ say, tôi cúi xuống hôn nhẹ vào má con
bé như th́ thầm lời xin lỗi với con.
Thỉnh thoảng, đôi lúc trong tôi vẫn gợn chút suy
nghĩ về hắn, một chút ngậm ngùi về mối t́nh hắn
dành cho tôi, chung thủy và chân thật quá, thế sao
mọi t́nh cảm tôi dành cho hắn vẫn chỉ thuần túy
một t́nh bạn. Với hoàn cảnh hiện tại tôi có thể...
sa ngă... Cuộc sống lứa đôi của tôi đang bên bờ
vực thẳm cả vật chất lẫn t́nh cảm. Không, tôi
không được làm điều trái đạo lư: Với chồng, với
các con và cả với hắn, tôi lắc đầu để xua tan đi ư
nghĩ vừa thoáng hiện.
Tôi về và quay cuồng với công việc để quên ̣đi hắn.
Hai hôm sau đang dạy lớp th́ cô thư kư lên gọi tôi
xuống văn pḥng nghe điện thoại, tôi ngờ ngợ nhưng
vẫn xuống bắt máy nghe, hắn chào tôi để tuần sau
về và hẹn sẽ sang và xuống t́m tôi, tôi cười, chúc
hắn b́nh an: "Nếu lần sau anh về có thêm chị ấy
nữa, mẹ con em sẽ lên đón hai bác về quê chơi, bác
nhé!" Tôi nghe tiếng thở dài kèm trong tiếng bye
bye.
Ngày đầu năm mới, mẹ con tôi về Sài g̣n ăn tết,
vừa vào đến nhà chưa bao lâu th́ hắn đến với một
người phụ nữ, tôi hơi sững sờ v́ không biết tại
sao hắn biết có tôi về Sài g̣n. Hắn giới thiệu với
tôi người vợ sắp cưới của hắn, tôi bắt tay chúc
mừng nhưng ḷng cũng thoáng chút bùồn. Chúng tôi
tṛ chuyện vui vẻ, tuy nhiên tôi cũng nhận thấy
giữa hắn và người phụ nữ kia h́nh như có chút ǵ
gượng gạo, tôi đă kể cho Liên nghe về quan hệ
giữa tôi và hắn, chỉ là t́nh bạn thân thiết lâu
năm thế thôi, Liên có nói là hắn đă kể cho Liên
nghe tất cả, và Liên cũng chỉ đóng thế vai để giúp
hắn có cơ hội gặp gỡ với tôi. Tôi thấy Liên có vẻ
quan tâm đến hắn. Lúc tiễn hai người ra về Liên đă
nắm tay tôi hỏi nhỏ:
-
Thật chị và anh ấy chỉ là bạn với nhau thôi sao?
-
Ừ, ḿnh nói thật đấy.
-
Sao em nghe anh kể về chị nhiều lắm. Chuyện ngày
xưa anh đă theo đuổi chị cả chục năm phải không?
-
Đó chỉ là t́nh đơn phương thôi Liên ạ, bằng chứng
là ḿnh đă có gia đ́nh rồi này.
- Anh ấy quen em mà lúc nào cũng nói, cũng
kể về chị, chính anh ấy năn nỉ em đi với anh dể
được gặp chị đó, em cũng giận anh ấy lắm nhưng
cũng v́ ṭ ṃ muốn đến gặp, xem chị như thế nào mà
làm anh ấy tương tư đến già không chịu lấy vợ.
-
Bây giờ Liên thấy ḿnh rồi, yên tâm chưa, Liên c̣n
trẻ đẹp và quyến rũ lắm, ḿnh tin anh sẽ quên ḿnh
khi ở gần Liên.
Chúng tôi, Quang Liên và ba mẹ con tôi thường đi
chơi với nhau để tạo niềm tin cho Liên, không biết
hắn vô ư hay cố t́nh xưng bố với các con của tôi,
tôi cứ phải nhắc và sửa để Liên khỏi phiền. Hết ba
ngày tết mẹ con tôi sửa soạn về, tôi đă dấu không
cho hắn biết thế mà hắn hỏi ḍ con bé con làm sao
mà khi mẹ con tôi xách vali ra cửa đă thấy hắn
đứng lù lù để dưa ra bến xe. Tôi hỏi Liên đâu, hắn
bảo hôm nay Liên bận.
-
Liên giận anh th́ có, Liên nó có cảm t́nh với anh
nhiều lắm đó, anh hăy đến với Liên đi đừng làm cô
ấy buồn anh ạ!
Hắn trầm ngâm: - Nhưng anh không yêu...
Tôi ngắt lời hắn: - Hăy nghĩ đến tương lai,
đừng nh́n lại quá khứ anh ạ, chuyện ngày xưa đă
chẳng thành anh c̣n mong ǵ nữa hở anh, anh cứ như
thế này chắc em chẳng dám gặp lại anh nữa đâu, hăy
thật ḷng đến với Liên đi, cô ấy dễ thương và xinh
đẹp nữa.
- Chờ thời gian thôi em ạ.
-
Anh đă lớn tuổi rồi chẳng c̣n nhiều thời gian đâu,
em hi vọng sẽ sớm ăn đám cưới của hai người đấy
nha.
Hắn đứng nh́n theo xe vẻ mặt buồn vời vợi.
Xe ra khỏi bến, lao vun vút qua những cánh đồng
lúa xanh ŕ, gió lùa vào làm rối tung cả mái tóc,
những lọn tóc xoà vào mặt, vào tai rối bời như tâm
trạng của tôi, tôi bùi ngùi nghĩ về những ngày xưa
thân ái, một khoảng trời thân yêu rợp bóng t́nh
cảm của hắn dành cho tôi, ngày ấy mặc dù không
thích hắn, không chấp nhận t́nh cảm của hắn nhưng
tôi vẫn đong đưa giữ hắn lại bên ḿnh, dẫu đôi lúc
chạnh ḷng tôi cũng giới thiệu cho hắn mấy đứa bạn
của tôi cho hắn, nhưng hắn vẫn không chịu, hắn bền
ḷng làm chiếc bóng bên cạnh tôi, vẻ nhẫn nhục cam
chịu của hắn đôi khi làm tôi bực ḿnh, khó chịu bỏ
mặc hắn, không thèm tṛ chuyện nhưng hắn vẫn lủi
thủi trong khoảng cách giận hờn của tôi... Một
thoáng kí ức làm mắt tôi chợt cay cay, h́nh ảnh
những cánh đồng lúa nhoà nhạt chạy lùi dần về phía
sau xa tít.
Về
đến nhà tôi vẫn thoáng xao xuyến ,ngậm ngùi với
mối t́nh hắn dành cho tôi, tôi cũng hơi chút hởi
ḷng với t́nh cảm hắn đă dành cho tôi, bởi v́ Liên
c̣n trẻ đep nhiều sức sống thế mà vẫn băn khoăn
ghen thầm với tôi, nhưng thực ḷng tôi vẫn mong
hắn và Liên sẽ thành đôi. Tôi và Liên thỉnh thoảng
vẫn trao đổi tâm sự với nhau. Có lần Liên xuống
tận Vĩnh Long quê nhà tôi thăm và chắc là để có
thời gian tṛ chuyện với nhau nhiều hơn. Cô nàng
cứ nhấn mạnh:
-
Em hỏi thật chị nha, giữa chị và anh ấy thật sự
vẫn trong sáng, không có ǵ gắn bó với nhau hả chị,
em tin chị nhưng nghe lời anh ấy nói về chị, quả
là em không sao chịu nổi chị ạ, ở bên em anh ấy
thần tượng chị ghê lắm cơ, em ghen đến dứt khoát
với ảnh mấy lần rồi đó.
Nghe Liên kể tôi càng bùi ngùi hơn về tấm chân
t́nh của hắn, tôi nghĩ lại và hối hận thầm trách
ḿnh ngày xưa không thích hắn nhưng vẫn dùng dằng
để hắn chờ đợi, mong manh hi vọng đến giờ. Tôi nắm
chặt tay Liên gửi gấm:
-
Anh
Quang tốt lắm Liên ạ, Liên hăy giữ lại anh ấy,
Liên cũng biết đó t́nh yêu phải đến từ hai phía,
ngày đó và cho đến tận bây giờ ḿnh vẫn chỉ xem
anh là bạn thôi, mặc dù ḿnh biết anh rất yêu ḿnh
và khi Liên đến đây chắc Liên cũng biết cuộc sống
gia đ́nh của ḿnh như thế nào Liên nhỉ. Nếu bây
giờ ḿnh chấp nhận t́nh cảm với anh ấy th́ ḿnh sẽ
có cuộc sống sung sướng và có thể hạnh phúc với
t́nh cảm bền chặt của anh ấy, nhưng ḿnh không thể
lợi dụng cũng như lừa dối anh ấy được v́ anh quá
chân t́nh, thế nên bây giờ ḿnh mong hạnh phúc này
phải là của Liên và anh mà thôi. Ḿnh sẽ không
liên lạc với anh nữa, chỉ khi nào có thiệp cưới
của hai bạn ḿnh sẽ đến dự. Liên có mời ḿnh không?
-
Vâng chị là người em gửi thiệp trước đó, chị phải
đến dự nha!
Một đêm tâm sự thoả ḷng khiến cô nàng thật vui.
Một năm trôi qua, đă mấy lần hắn ta điện thoại về
trường nhưng tôi không nhận máy. Thư đến tôi cũng
trả lại, trong thời gian này ông chồng tôi bị bệnh
ung thư giai đoạn cuối, chỉ hơn nửa năm th́ mất.
Mẹ con tôi về Sài g̣n, tôi không liên lạc với ai,
quên đi tất cả để bắt đầu cuộc sống mới, công tác
không chuyển được tôi phải quay cuồng với bất cứ
mọi việc, một ít vốn liếng dành dụm đă nhanh chóng
tiêu tan hết, tôi xoay sở bán hàng, lfm nghề giới
thiệu mặt hàng, cố vấn trong ngành bảo hiểm và
cuối cùng an phận với công việc dạy học để nuôi
hai đứa con c̣n tuổi ăn tuổi học. Mệt mỏi không
làm tôi quỵ ngă, tôi làm ngày làm đêm để có tiền
trả nợ mua nhà, th́ hắn lại xuất hiện với Liên.
Nh́n cô nàng hớn hở tươi tắn, cười nói huyên
thuyên với thiệp hồng cầm tay, tôi biết chuyện đă
kết thúc, tôi cười nhận lấy tấm thiệp ḷng thoáng
chút bùi ngùi:
- Hai
bạn đến mời tôi dự lễ cưới phải không, tôi sẽ đến
chúc mừng hạnh phúc hai người đó nha.
Liên liến thoắng: - Chị về Sài g̣n sao không
cho em biết, làm bọn em đi t́m chị quá trời, phải
đến nhà bà chị hỏi mấy lần chị mới chỉ chỗ đó, mà
chị nhớ thu xếp tới chung vui với tụi em nha chị.
Hắn chỉ im lặng từ lúc đến, tôi quay nh́n hắn:
-
Lấy vợ tới rồi, vui không bạn?
Nụ cười của hắn gượng gạo và thoáng vương vấn nét
buồn:
-
Nếu hôm đó em bận không đến cũng được, tại Liên cứ
nhất định đi t́m em, mời cho bằng được, anh chỉ
làm đơn sơ thôi.
Tôi cười pha tṛ cho không khí dịu đi:
-
A! xấu nha tính dấu ăn một ḿnh há.
Nh́n hắn ta thật tội nghiệp, tôi và Liên nói
chuyện thật nhiều, cô nàng có vẻ măn nguyện với
hạnh phúc sắp có. Trước khi về, hắn nắm chặt tay
tôi từ giă:
-
Mong em vui với cuộc sống này nhé"
- Vâng, em cũng chúc hai bạn luôn hạnh phúc
bên nhau nha.
Ánh mắt hắn ch́m trong nỗi buồn xa vắng...
Tôi dến dự tiệc
cưới hơi muộn, sự xuất hiện của tôi khiến mọi
người hơi khựng lại nh́n tôi với vẻ ḍ xét, chỉ có
năm bàn tiệc toàn họ nhà gái. Hắn và Liên đón tôi
dắt ra giới thiệu với mọi người:
-
Đây là đại diện họ nhà trai.
Những tiếng ồ vang lên:
-
Sao chỉ có một người vậy? Bà
con sao với chú rể giới thiệu luôn đi chớ. Hắn vờ
quay đi cụng ly với khách, ly rượu trên tay hắn
run run sóng sánh, hắn nốc liên tu, gương mặt hắn
đỏ gay, tôi biết hắn không uống được nhiều rượu.
Có tiếng nói thật to của một người bạn cô dâu:
-
Có người nhà đến, chú rể
uống sung dữ ha.
Nh́n vẻ lúng túng, bối
rối của hắn thật tội nghiệp, tôi chào và xin phép
ra về, hắn định tiễn nhưng tôi ngăn hắn lại và nắm
tay Liên:
-
Thôi để cô dâu tiễn tôi được
rồi chú rể vào tiếp khách đi nhá, nhưng đừng say
đó. Chúc anh Quang thật hạnh phúc nha!
Hắn nh́n tôi h́nh như đôi
mắt đọng sâu vệt buồn. Nắm tay hắn tôi xiết thật
chặt và khẽ gật đầu:
-
Vui nhá Quang
Bàn
tay hắn run run không muốn rời. Liên đưa tôi xuống
đường đón xe, nh́n bầu trời đêm lấp lánh ánh sao,
Liên xiết nhẹ tay tôi:
-
Em cám ơn chị đă đến chung
vui với tụi em, mà em hỏi thật chị lần cuối nhe,
giữa chị và anh ấy không có ǵ thật phải không?
Nhưng sao thái độ của anh ấy c̣n lưu luyến chị
nhiều lắm.
-
Liên yên tâm, v́ sẽ có người
chồng chung thuỷ hết mực với ḿnh, quá khứ sẽ được
quên đi khi người ta t́m được hạnh phúc thật sự
Liên ạ. Tin ḿnh đi. Thôi lần cuối ḿnh chúc hai
người bền vững hạnh phúc bên nhau trọn đời nha.
Chúng tôi ôm nhau thật
chặt biểu lộ sự cảm thông sâu sắc giữa hai người
phụ nữ. Tôi vẫy tay chào Liên và thấy lấp lánh
phía sau đuổi theo một ánh nh́n vời vợi của anh
chàng không quân ngày xưa thân ái.
hatuongtu
08062013