Chúng mình gặp lại nhau vào mùa hạ phải
không anh? Tôi nhớ rất rõ vì ngày hôm đó là
ngày sinh nhật của bà chị tôi. Chẳng biết ông
trời cợt đùa gì ác thế ,biền biệt chi mấy
mươi năm, chỉ hội ngộ chưa đầy mười lăm phút
rồi chia tay, thế mà tiếng sét ái tình đã đánh gục hai kẻ đầu bạc. Kể ra chắc chẳng
mấy ai tin, nhưng sao tôi lại tin khi nhìn vào
mắt anh hình như tôi thấy có vì sao lạc. Vốn
dĩ anh là người không có khiếu ăn nói nhưng
sao hôm đó anh nói như có ai ứng vào anh. Lời
tỏ tình với ánh nhìn có tia lửa rực
cháy, chỉ ngần đó thôi rồi anh vội
vă từ giã
để kịp chuyến bay về .
Tôi cũng quên đi chuyện gặp lại anh vì bao bận
rộn. Chuyện cưới xin cho con gái rồi lại con
trai. Bất ngờ, khoảng được hơn mười ngày, một
đêm điện thoại reo vang, tôi nhận máy và ngỡ
ngàng vì giọng anh gọi xin được nói chuyện và
nhắc lại câu đề nghị hôm sinh nhật, tôi nói
bâng quơ và hẹn hôm khác sẽ nói chuyện nhiều
hơn. Trằn trọc, thao thức, bứt rứt đêm không
ngủ, mái tóc rũ trên gối đã có sợi bạc, nếp
da trên khuôn mặt đã rạn vết nhăn: tại sao lại
có tình huống này? Có người tỏ tình? Đùa
thôi, ngủ đi. Vài đêm sau chuông điện thoại lại
réo rắc, nhấc máy lên, vẫn anh, anh hỏi
lại, tôi trả lời:
- Vài tháng nữa em làm mẹ vợ
rồi anh ạ.
- Chẳng sao cả. Anh trả lời.
Cách đêm, rồi mỗi đêm, rồi cả ngày và rồi mỗi
giờ, tiếng anh như ru ngủ làm tôi quên đi tất
cả,quên những đắn đo để lo toan cho con cái, tôi
như sống lại một thời tuổi trẻ. Đôi lúc, bất
chợt nhớ lại để giật mình:
Chỉ còn hơn tháng
nữa mình làm mẹ vợ rồi. Lúc này tôi mong
thời gian đi chậm lại, xin đi chậm lại thời
gian ơi... để cho tôi được sống thêm với hạnh
phúc muộn màng tôi vừa có được. Nhưng rồi tôi
vẫn phải báo cho anh biết ngày tôi phải đứng
trên sân khấu tiệc cưới của con để uống ly
rượu mừng lên chức mẹ vợ. Đêm hôm đó về tôi đã
không nhận điện thoại của anh, mặc cho phôn bàn
lẫn phôn tay cứ réo inh ỏi suốt đêm. Sáng hôm
sau anh cuống cuồng
nhờ người bạn tìm đến xem tôi như thế nào.
Anh
biết tôi muốn hi sinh tình cảm riêng tư để lo
cho con, anh an ủi, vỗ về tha thiết. Gả con gái
xong, sửa soạn cưới vợ cho con trai. Tôi nhìn
vào gương cố tìm ra một chút gì còn lại:
Ánh
mắt xa vắng hình như mờ tối hơn, nụ cười
gượng gạo, khô khan, đôi gò má sậm màu hơn và
mái tóc ơi sao xơ xác quá, nhạt màu quá. Chuông
̣điện thoại vang lên, tôi khe khẻ nói:
-
Tháng sau em
làm mẹ chồng rồi anh ạ.
- Có làm sao đâu, anh
sẽ thu xếp về để cùng đứng trên sân khấu
tiệc cưới xin tuyên bố được làm bố chồng luôn
thể. Anh nói.
Anh không thu xếp về kịp. Tôi nghĩ mãi mãi anh
không về, anh chỉ đùa cho tôi vui thôi. Tôi
nghĩ: Âu thế càng tốt, hãy để anh mơ và giữ
hình ảnh ngày xưa hoàng thị thì đẹp hơn, với
lại bây giờ mình phải nghiêm
trang, đứng ̣đắn
vì đã có sui có gia rồi. Một tháng sau anh báo
ngày về để tôi đón anh. Tôi bàng hoàng thảng
thốt, nỗi sợ hãi không biết phải tính như thế
nào? Đón nhận anh làm sao, tôi biết tình anh
trong tôi ngày càng sâu nặng, hơn một năm qua,
dẫu chưa gặp lại nhưng tiếng lòng mình đã
trao nhau. Chuyện đời xư, chuyện đời nay hình
như được kết làm một để cùng san sẻ với nhau
dầu cách nhau cả nửa địa cầu. Hằng ngày, hằng
đêm hơi thở, tiếng cười.. của anh đã trở thành
quen thuộc không thể thiếu được trong tôi. Tôi
say mê tìm đọc những truyện hay để đêm đêm đọc
lại cho anh nghe rồi cùng phân tích, bàn
luận, đôi lúc quá mệt mỏi vì công việc anh đã
thiếp đi giây lát chợt giật mình hỏi:
- Đến đâu
rồi em, em đọc to lên tí xíu.
Tôi đã cười xòa
bảo anh ngủ đi mai tôi đọc cho nghe tiếp. Lại
nữa, khi có công việc cần làm phải dậy
sớm, anh lại nhờ tôi điện
thoại gọi anh dậy cho kịp
giờ. Tất, tất moị viêc diễn ra cứ như chúng
mình đang cùng sống bên nhau. Hạnh phúc quá
không anh, anh đi đâu tôi đều biết, anh kể lại
từng công việc anh làm, tả cho tôi nghe từng
cảnh đẹp nơi anh đến... Tôi đã có anh trong tận
cùng tâm khảm, tôi miên man và bằng lòng với
hạnh phúc mình đang có, có
tất cả một tình yêu với tâm hồn say đắm. Thế
nên biết tin anh sẽ về tôi chợt ngần ngại, ngộ
nhỡ như khi tận mặt cầm tay, vết nhăn thời
gian có làm tan vỡ đi mối tình tôi và anh đã
bền công vun đắp hơn một năm nay không? Tôi bối
rối, tôi thẩn thờ hốc hác đến qụy ngã vì
bệnh, suy nghĩ, lo âu đến kiệt sức vẫn không
tìm ra quyết định vẹn toàn. Tôi đang nghĩ cho
mình: Phải sống hết mình với tình yêu muộn
màng vừa có được, các con bây giờ đứa nào
cũng vui vẻ với hạnh phúc riêng tư của
nó, mình đang cô đơn, mình đang cần một bờ vai
tựa cuối đời, một vòng tay ấm áp, ân cần lúc
tối lửa tắt đèn... và nhiều, nhiều hơn nữa
những gì mình đã thiếu thốn ở thời xuân xanh... Tôi
lại nghĩ cho con: Con vẫn cần có mẹ, một
người mẹ luôn tuyệt vời trong ý tưởng của
chúng, một người mẹ cũng là cha, là thầy, là bạn từ lúc sanh ra các con đến nay, các con
lúc nào cũng tự hào vì mẹ với bạn bè, nay
ở tuổi này các con đã thành gia thất, mẹ sắp
được làm bà nữa rồi, thế thì sao bà không cố
giữ lòng ở cùng các con, các cháu hở mẹ, hở
bà? Mặc dù chẳng còn thời Tiết hạnh khả
phong nhưng nếu mẹ vẫn đơn thân thì các con
không bị mất mặt với gia đình bên vợ bên
chồng của chúng nó. Thời gian không chờ để tôi
quyết định, lúc anh ra sân bay anh báo là anh
đang bị sốt nặng, lúc đó dịch cúm đang bùng
phát, thế nên tôi lại sợ khi anh đến có thể
bị giữ cách ly. Mười một giờ đêm tôi và bà
chị ra sân bay đón anh, lòng thắt thỏm chờ, bảng
tin thông báo phi cơ đã hạ cánh. Hết căng mắt
ra để nhìn đám đông hành khách từ trong khung
cửa kính lần lượt ra, tôi lại hồi hộp nhắm
mắt cầu xin anh đừng bị giữ lại. Đoàn khách
vắng dần vẫn chưa thấy anh ra, lòng tôi chùng
xuống, bà chị cũng nắm tay tôi vẻ thất vọng... Anh
là người cuối cùng kéo xe hành lý ra, vẻ
tiều tuỵ, hốc hác của anh khiến tôi gần như
không nhận ra, nhưng bất chợt tên anh oà vỡ
theo tiếng nấc nhỏ của tôi rồi cả thân người
tôi lả đi trong vòng tay anh. Gương mặt xanh xao
ướt đẫm mồ hôi của anh vì dùng thuốc hạ
nhiệt quá liều khiến tôi càng xót xa hơn. Đêm
phi trường mùa đông, gió se se lạnh, chung quanh
tôi tiếng lao xao như bị nhòa vỡ, tôi đứng bên
anh, mặt kề mặt nhưng vẫn không tin là
thật, hình như tôi quên tất cả,quên thời gian
hiện hữu, đồng hồ đã quay ngược thời gian thì
phải, bước chân chếnh choáng men tình của tuổi
hai mươi, môi tôi không còn khô, đôi má tôi lung
linh những giọt mồ hơi từ trán anh rơi xuống, những
giọt tình giọt nghĩa anh đã mang suốt cuộc
hành trình về tìm trao lại cho tôi. Tim tôi như
vỡ tung ra chỉ biết đón nhận cảm xúc thăng
hoa, những bước chân bay bổng trong thời khắc
giao thoa ngày và đêm, tay trong tay, những ngón
tay xiết chặt mơn man đã nói hộ tôi những lời
mật ngọt cùng anh. Tiễn anh về khách sạn để
môi chạm môi trong tiếng thổn thức của con
tim, tôi chia tay ra về cùng bà chị, kéo lê bước
chân, những bước chân không hồn mà có lẽ chỉ
có giây phút ấy tôi mới cảm nhận được, sao
nặng nhọc, sao rã rời đến thế.
Đêm tôi về ngủ nhà bà chị, thấy tôi cứ trăn
trở chị nói:
- Thôi dì ngủ đi mai tính.
- Tính gì
hở chị? Tôi buồn bã hỏi.
- Ô hay, thì chuyện
của dì với chú ấy chứ sao, dì chưa tính gì
à?
- Tính làm sao hở chị?
Giọng tôi ướt
sũng. Chị tôi ngơ ngác:
- Thật dì chưa tính được
gì sao ,kể ra cũng khó nghĩ thật, còn trẻ gì
đâu, bạc đầu cả rồi còn vương mang tình
ái, lại có sui có gia chẳng mấy chốc lên vai
vế ông bà nội, ngoại, cứ nói chuyện với nhau
cho vui, sao lại về gặp gỡ... Thì thôi để mai
chú ấy đến xem như thế nào đây, chú ấy thì
tây còn dì dù sao cũng còn ảnh hưởng nề nếp,
gia phong "phu tử ṭng tử", thôi cứ ngủ đi
đã. Cứ ngủ đi, cứ ngủ đi.
Tôi lẩm nhẩm như đọc
thần
chú, lòng miên man nghĩ đến anh:
Anh đang nghĩ
gì nhỉ? Buồn vì tôi quay bước theo chị về. Tôi
đã chạy trốn vì sao lạc trong đôi mắt của anh
rồi, đôi mắt hun hút như cuốn hồn tôi lúc ở
sân bay long lanh ánh hai vì sao lạc... Lúc
này anh đang làm gì? Chắc đang trách tôi chặt
lòng, ôm kín khao khát lẫn tránh anh để vẹn
toàn câu tiết hạnh khả phong chứ gì. Không anh
ạ, tôi yêu anh lắm chứ, yêu hơn yêu cả bản thân
tôi, lửa trong tôi như đang thiêu đốt, như muốn phá
vỡ cái vũ trụ, cái khuôn phép đang ràng buộc
giữa tôi và anh. Tôi cảm thấy mình như có lỗi
nhiều, thật nhiều khi không cởi bỏ được quan
niệm sống gia phong nhưng xin anh hãy hiểu cho
tôi, tôi vẫn là người phụ nữ Việt Nam đã có
tuổi, cái tuổi không còn là riêng tư của mình
nữa. Đêm trôi đi thật chậm, chậm như hơi thở mòn
của người cô phụ đang trải lòng mình ra cân
cắt cho vẹn toàn tình nghĩa.
Sáng anh đến thật sớm, có lẽ đêm qua anh cũng
trắng đêm nên trông anh càng phờ phạc hơn. Xót
lòng tôi dựa nhẹ vai anh hỏi nhỏ, anh lắc đầu
mỉm cười nói khẽ:
- Trái múi giờ nên anh khó
ngủ thế thôi, em đừng lo, còn em chắc ngủ say
lắm sao mà mắt thâm quầng như thế kia?
Chúng
tôi vừa ăn sáng vừa trò chuyện, anh rút ra mấy
tờ giấy chứng nhận đã li hôn đặt trên bàn và
nói với chị tôi:
- Thưa chị, hôm nay em về muốn
nói chuyện cùng chị về lời nói cách đây một
năm vào hôm sinh nhật của chị, em thật lòng
cùng cô ấy mong chị hãy đứng ra kết hợp cho
chúng em.
Bà chị tôi cũng rất bất ngờ và cảm
động:
- Thấy hai người quấn quýt chị cũng rất
vui, nhưng việc đến với nhau là phần của chú
và dì ấy, chứ chị chả dám có ý kiến.
- Không
chị bây giờ thay quyền huynh thế phụ chứ vả
lại phải có chị giúp thì việc em mới thành
chị ạ.
- Ừ thì chú có lòng nhờ đến chị,chị
cũng ủng hộ nói giúp chú vậy, thôi ăn
đi, nhìn hai người sao như trẻ con ấy.
Nhìn mặt
anh rạng rỡ, tôi cũng trút bỏ đi những suy
tư. Chúng tôi đi chơi nhiều nơi, nhưng đa phần là
những vùng quê, nơi còn sót lại những hình
ảnh thời xưa cũ. Anh nói Sàigòn đổi mới
nhiều quá nên anh thấy lạ và lạc lõng. Ngày
thường các con đi làm, tôi và anh quanh quẩn đi
các chợ để ăn quà vặt, thấy anh ăn ngon lành
mấy chén chè, mấy cái bánh xèo tôi càng nao
lòng. Anh kể lúc xa quê anh chỉ chăm chỉ đi làm
để lo cho vợ con, mong vun đắp cái hạnh phúc
bé nhỏ của mình, nhưng trời không thương nên
mái ấm của anh tan vỡ. Hụt hẩng buông xuôi số
mệnh, anh tiêu hao sức lực trong nỗi buồn, và
một lần về quê anh đã gặp lại tôi. Chẳng biết
sức hút nào, ngọn lửa nào đã kết tình duyên
cho tôi và anh. Những ngày cuối tuần gia đình
tôi thường tổ chức những chuyến dã ngoại xa
hơn một chút để cho bác cháu nó có dịp hàn
huyên tâm sự bên li bia, kể lại chuyện ngày xưa, ngày
bác ở tù về vừa đến thăm được mời đám cưới
của mẹ cháu, bác đã uống say như thế nào, kể
ngày xưa bác hay bị mẹ cháu chọc ghẹo vì
bác nhút nhát ra sao, những câu chuyện ngày xưa
sao dễ thương và đáng yêu làm sao.
Ngày vui chóng qua mau,chỉ còn hai hôm nữa anh
phải trở về, tôi đến khách sạn để cùng anh đi
mua sắm một ít quà về biếu bạn bè. Giúp anh
đóng gói và gấp từng bộ quần áo xếp vào
vali, nước mắt tôi chợt ứa ra, tim tôi thắt lại thổn
thức giọt buồn chia tay. Chuyến bay của anh sẽ
cất cánh vào lúc ba gìơ sáng, đêm hôm ấy tôi
pha cho anh ly cà phê thật đậm, đậm vị đắng để
cùng ngồi trò chuyện nốt những gì chưa kịp
nói và cũng để chờ giờ ra sân bay. Chúng tôi
nhấc ghế ra lan can nhìn xuống phố, những ngọn
đèn nhấp nháy của dãy cửa hàng đối diện
khách sạn như chợt nhòe trong đáy mắt chúng
tôi. Tựa đầu vào vai anh, tay anh đan vào từng
ngón tay tôi trìu mến ân cần xoa nhẹ, mân mê
từng ngón dài như muốn nhờ nói với tôi lời
yêu tha thiết. Tôi đăm đắm nhìn hai vì sao lạc
trong đôi mắt anh, đôi mắt lần đầu anh về, chỉ
thoáng vài mươi phút đã làm tim tôi chợt dại
khờ như cô bé tuổi trăng tròn ngày nao, đôi
mắt này buổi chia tay sao buồn ngơ ngẩn. Tôi
nắm chặt những ngón tay đậm mùi khói thuốc
và hít mạnh như muốn nhốt chặt vào tim một
chút nồng nàn, một chút hương mê. Tôi khẽ nói
với anh:
- Cám ơn anh đã cho mẹ con em những
ngày thật vui, trong suốt cuộc đời em đây là
những ngày, tháng hạnh phúc nhất, anh đã cho em
một tình yêu thật chân thành và thánh thiện
mà không khi nào em có thể tưởng được, nhưng em
cũng xin anh tha lỗi cho em vì em đã không đáp
lại được ý nguyện của anh, em yêu anh nhiều
lắm, có thể em đã có gia đình rồi nhưng em
chưa có được tình yêu, anh là người đã mang
lại cho em một tình yêu chân thực, một tình yêu
mà đến cuối cuộc đời này em mới được đón
nhận, đừng buồn và giận em nha anh, em sẽ không
xây được một tổ ấm cùng anh, khi trong em còn nặng
mang tình yêu con thái quá, mặc dù bây giờ
chúng đã có gia đình riêng tư, nhưng từ bé em
đã là mẹ, cả là cha và là thầy của
chúng, dẫu chúng có lớn bao nhiêu thì trong em
các con vẫn còn bé bỏng lắm, chúng vẫn cần
có em bên cạnh để tự hào về sự đoan chính
của mẹ mình, tuy các con không yêu cầu, không
đòi hỏi nhưng em biết trong thâm tâm các con
vẫn mong mẹ luôn như xưa. Như anh thấy đấy chúng
rất quý và mến anh,chúng mong anh luôn là
người bạn tốt của mẹ chúng. Anh, tình yêu anh
trong em không chỉ là một người tình lãng
mạn, mà đó còn là tình anh em và hơn thế nữa
là mối tình tri kỉ, hãy giữ mối duyên tri kỉ
này nha anh.
Tôi nghe lồng ngực nhẹ thót lại, anh
cố nén tiếng thở dài, khói thuốc cuộn thêm
trong bóng tối, đau lòng cho tôi quá khi tôi đã
trải tâm tình cùng anh. Tay anh như lạnh đi hay
tr̀ời đêm đã vào khuya, và hình như vai áo anh
cũng loang thêm vệt nước mắt của tôi, âm ấm
trên má tôi lời anh thốt nhẹ:
- Anh hiểu, và anh
sẽ chờ đến khi nào em có thể.
- Đừng anh ạ, quỹ
thời gian chúng mình còn ít lắm, anh cần có
một mái ấm gia đình.
- Sao em không giúp anh?.
-Em
đang cần anh giúp em đây, để em đừng phá vỡ đi
mái ấm gia đình em đang có, anh có nhớ hồi anh
chưa về anh hay hỏi em thích làm vợ, người
tình hay hồng nhan tri kỉ, em đã chọn sẽ mãi
làm hồng nhan tri kỉ của anh rồi mà.
- Tại sao em
không chọn làm vợ?
- Vì làm vợ chẳng chóng thì
chày tình cảm của mình sẽ vơi đi.
- Tại
sao?.
- Mỗi ngày nhìn nhau hoài mau chán lắm anh
ơi, rồi mọi thói hư tật xấu được phô bày thì
còn chi là thần tượng hở anh?.
- Anh chẳng có
tí ti tật xấu nào cả.
- Thế thì anh là ông
thánh rồi, mà em lại càng không thích làm bà
thánh anh ạ, bởi em thì vô vàn tật xấu.
Đùa để
được cười với nhau, để quên đi giờ phút chia
tay, mà sao lòng càng trĩu nặng hơn. Ly cà phê
đắng ngắt đã cạn, gói thuốc cũng đã được anh
rít hơi cuối cùng, tôi ghé sát môi anh để
nuốt vội làn khói mỏng vào tim. Tiếng còi xe
đón vang lên, chúng tôi vẫy chào cậu nhân viên
khách sạn. Ánh đèn đường loang lổ, chúng tôi
càng trân trọng giây phút ít ỏi còn lại, nép
sát vào người anh để được tận hưởng vòng tay
ấm áp của anh, môi anh đang trườn nhẹ trên mái
tóc, trên đôi má ươn ướt của tôi. Tiếng anh thì
thầm:
- Anh hẹn em mùa hạ này sẽ về nhớ đừng
buồn và mau mau thay đổi quyết định đi nhá.
Tai
tôi như ù đi, sân bay nhòe nhoẹt những bóng
người đi và ở lại. Một nụ hôn khóa chặt đôi
môi tôi và anh đẩy tôi vào trong xe đóng ập cửa,
bảo bác tài đưa tôi về. Anh thò đầu
vào nói:
- Anh sợ khi anh lên máy bay, em về một
mình sẽ khóc, hãy cho anh đứng tiễn em về, ngoan
đừng khóc. Giọng anh nghèn nghẹn. Xe chạy tôi
như mê đi, ngoái nhìn anh thật cô đơn nhìn theo
xe. Tôi rũ người ra, cố cắn chặt răng nén
tiếng nấc nghẹn ngào. Người đi không phải một
nửa hồn tôi chết như một thi sĩ nào đã
nói, với tôi là cả một trời quanh tôi trống
rỗng, tôi đang lịm chết dần. Về đến nhà, tôi ngã
vật xuống giường, trong bóng đêm, tôi ước chi
thời gian quay trở lại, chỉ cần một giờ thôi,
để tôi có thể nói ngược lại những gì tôi đã
nói với anh, để vì sao lạc trong đôi mắt anh
sẽ rực sáng đốt cháy tình tôi. Vị cà phê và
mùi khói thuốc còn sánh quyện bên tôi, để
chiếc gối đẫm đầy nước mắt. Cả đêm tôi đã
mộng mị nhớ về anh, nhớ những ngày cận kề
mình đã chối bỏ, đã đè nén con tim khao khát
bắt anh phải chờ đợi, chỉ để giữ chút hư
danh: Phẩm tiết. Miên man trằn trọc tự dằn vặt
hối tiếc suốt đêm ngày... Và tiếng chuông điện
thoại của anh gọi khi về tới nơi đã giúp tôi
hồi sinh... Ngày lại ngày, tiếng chuông điện
thoại của anh réo rắc suốt.
- Em ơi, hôm nay làm
gì? em ơi đang đi đâu đó... em ơi nhớ ăn thêm
phần của anh nhe...
Niềm vui cứ tăng dần theo
thời lượng cuộc gọi, nỗi nhớ cứ ngun ngút
cao , cao mãi, những danh xưng ngọt ngào đọng
đầy trong tim, trong óc tôi. Cả một khỏang không
gian bao quanh tôi là nổi nhớ tràn
đầy hình ảnh của anh, mỗi góc phố, con đường
những nơi tôi và anh đi qua, đều ẩn hiện kỉ
niệm. Hàng ngày chúng tôi vẫn nhìn thấy nhau
qua internet, anh giới thiệu cho tôi một số sinh
hoạt, một số hình ảnh của anh và đồng đội
trong các buổi Hội Ngộ hàng năm trên xứ
người. Những bộ quân phục, màu cờ vàng ba sọc
đỏ và những bài hát da diết nhớ quê của các
anh, khiến cho hồn tôi bừng sống dậy đi hoang
về miền kí ức xa xôi. Tình tôi và anh chất
chứa quá nhiều kỉ niệm, tuổi thơ và tuổi bạc
đầu.
Thời gian qua nhanh, mùa hạ đến mang theo vài
cơn mưa đầu mùa, không làm dịu đi cái oi bức, ngột
ngạt. Hiếm hoi một vài tán phượng rực đỏ tôi
còn được ngắm khi đi qua các cổng trường
học, bóng cây đã phải nhường cho các khối bê
tông khô cứng lấn chiếm. Tôi kể cho anh nghe để
hai đứa cùng thoáng ngậm ngùi. Anh về, tôi đi
đón anh trong cơn mưa rào mùa hạ, để nghe hâm
hấp nỗi nhớ thương dào dạt, chỉ mấy tháng
thôi mà nhìn anh gầy rộc, hốc hác quá, xót xa
trào trên khóe mắt, tôi dựa vào vai anh nghẹn
ngào. Tay anh bóp mạnh tay tôi như dổ dành như
an ủi. Chỉ mấy tháng thôi, mà tình trong tôi
cuồng nộ, mọi khát khao được bùng cháy ngút
ngàn... Con tim tôi quyết định phải dành tất cả
cho anh, để không còn ân hận hối tiếc gì nữa. Một
tháng mật ngọt cho má, cho môi tôi thêm ân
cần, thêm dịu dàng. Tôi và anh lại tiếp tục
những chuyến du lịch ngắn trên miền tây sông
nước,ăn các món ăn dân dã,những hàng quán
vỉa hè là điểm đến của chúng tôi, chiếc xe
máy anh chở tôi rong rủổi khắp phố phường
dưới ánh nắng gay gắt mùà hè, khiến da anh
đen nhẻm, có người đã tưởng anh là lái xe
ôm. Có người gọi anh bằng bác nhưng gọi tôi
là chị làm anh nổi cáu hỏi tôi:
- Bộ anh gìà
lắm sao lại gọi thế, tụi mình đi chung mà.
- Tại
nhìn anh đen thui nên họ nhầm tuổi của anh đấy
thôi.
- Em lanh quá, nói gì em cũng trả lời đến
là hay.
Có những đêm hai đứa lang thang dưới phố
đến khuya không biết mệt, để rù rì trò
chuyện ngày xưa:
- Hồi xưa nhìn em anh sợ không
dám dê.
- Tại sao bây giờ anh dám?
- Tại ngày
xưa nhìn thấy em cao lớn quá, anh ngán, anh thì
còm nhom xấu ơi là xấu.
- Đúng là thỏ đế, anh
đã hoang phí quỹ thời gian... uổng ơi là uổng.
- Thế nên bây giờ anh muốn...
- Muộn rồi anh
ạ, hãy cho em làm hồng nhan tri kỉ của anh
nha, như thế này tốt hơn, đừng bắt cóc bà
nội, bà ngoại về bên ấy lại mất công đấm lưng
mỏi tay đấy.
- Em quyết định như thế thật
sao, anh chả có chỗ đứng nào trong em rồi, anh
hi vọng lần này sang sẽ đưa được em về.
- Thì
anh đã đưa được em về cả tháng nay rồi còn gì
nữa.
Cầm tay anh tôi bùi ngùi nói:
- Anh, em đã
nhốt anh kín trong tâm khảm, trong sâu thẳm trái
tim em, anh là dòng máu, là hơi thở đang luân lưu
trong từng tế bào của em, anh đã hồi sinh quả
tim khô cằn của em trong những tháng ngày ngắn
ngủi còn lại, anh cho em một hạnh phúc thật
tuyệt vời, tình này chỉ với anh mà thôi. Anh
cần có một mái ấm gia đình nhưng người đó
không phải là em anh ạ, em không thể bỏ các con
em vì chúng đã là lẽ sống của đời em suốt
bao năm nay, đừng bắt em phải chọn, cho em làm tri
kỉ anh nhá.
Vòng tay anh xiết chặt vai
tôi, bước chân anh như chậm lại, thương anh thật
nhiều, mình tìm lại nhau muộn quá anh nhỉ. Ly
cà phê đậm vị đắng, điếu thuốc lập lòe thả
khói miên man làm cho mắt tôi cay sè, anh ngồi
lặng lẽ:
- Anh sẽ chờ em đổi ý.
- Đừng anh ạ,
em sẽ chẳng lo được gì cho anh đâu, hãy tìm
một người ít vướng bận còn tre trẻ, ở gần
thì người ta mới có điều kiện lo lắng cho anh.
Còn em tình dẫu ngút ngàn nhưng đôi lúc còn
thương con nhớ cháu, thì không thể vẹn toàn
cùng anh, thế nào cũng đôi chút khiến anh khó
xử, em muốn anh phải thật hạnh phúc, anh hiểu
hết tâm ý em dành cho anh, anh nhé.
Anh cười mà
mặt anh buồn tênh, ánh mắt chìm khuất vì sao
lạc. Chỉ còn vài hôm, vài hôm nữa thôi anh và
tôi sẽ phải chia tay, tôi cố vui nhưng sao lòng
cứ rưng rưng.
Muộn màng tình ái bạc đầu
Tim
đau gần gũi hồn sầu chia xa
Một mai anh có
người ta
Lòng tôi tan nát khúc ca tương
phùng.
Từ hôm ấy anh hay ngồi thẩn thờ nhìn
tôi đau đáu, anh vẫn hẹn sẽ về, sẽ về lại
với tôi. Yêu anh nhiều lắm nhưng tôi không còn
trẻ, không còn có cơ hội để lựa chọn cùng
anh, đau đến thắt tim khi phải quyết định ngược
với ước muốn của con tim. Những ngày tháng ít
ỏi còn lại tôi và anh dành hết thời gian nói
chuyện ngày xưa, ngày của một thời binh
lửa, ngày anh khoác áo chinh nhân bỏ xa trường
lớp, ngày anh vừa chợt lớn chưa biết yêu ai, chỉ
dám trộm nhìn tà áo em bay, để rồi đánh mất
tình xa suốt mấy mươi năm, tuy là lính nhưng
vẫn khù khờ chả dám nói tiếng yêu cùng ai
cả, vả lại chiến cuộc đang trong giai đoạn
khốc liệt, bạn bè hôm qua còn đó hôm sau đã
mất nhau rồi, đường hành quân là khói súng, là
xác thù, là máu của dân lành vô tội, là vành
khăn tang của người góa phụ khiến anh giữ mãi
niềm cô
đơn đến ngày tan cuộc lửa binh, uất nghẹn sống
kiếp tù tội, càng cô đơn hơn anh là thằng tù
mồ côi chẳng
có người thân thăm nuôi vì gia đình anh đã di
tản hết rồi. Đau ốm bịnh hoạn, chết đi sống
lại cũng chỉ có những người bạn cùng chung
thân phận với anh. Anh nói có lần trong cơn hôn
mê, hồn anh đã xuất khỏi thân xác bay lơ lửng
trên những đồng cỏ xanh rì, anh đã được gặp
lại các cụ kị khuất bóng của mình, để lúc
tỉnh lại nhớ đến
giật mình vì sợ. Lúc tù tội nương nhờ bạn
bè cũng ấm lòng đôi chút, nhưng đến lúc được
tự do anh chẳng biết phải về đâu, bơ vơ tìm
đến nhà họ hàng cuộc sống ai cũng khổ làm
sao cưu mang được anh? Anh tìm đến nhà tôi thì
được mời vào dự đám cưới của tôi, anh đã
uống thật say... Tôi và anh xa nhau từ đó... một đôi lần gặp lại tôi có con còn anh cũng có vợ... nhìn nhau thoáng chút ngậm ngùi lời yêu chưa tỏ, và
chỉ một lần anh chợt cầm tay tôi tâm sự về cuộc
hôn nhân không mấy hạnh phúc của anh, tôi chỉ
biết im lặng để chia sẻ cùng anh và cũng là
lần đó tôi nhìn thấy vì sao lạc trong đôi mắt
anh khi nhìn tôi. Tôi giữ vì sao đó cho đến mùa
hạ gặp anh sau hơn ba mươi mấy năm xa cách. Gặp
lại nhau nói được lời yêu khi tóc đã bạc
màu, gặp lại nhau cho
lòng rưng rức thêm nỗi xót xa mình không thể
là của nhau được, chỉ thỏa là mình đã trao
được tíếng yêu cho nhau.. Tôi ao ước thời gian
ngừng trôi để tôi và anh được ngồi bên nhau
suốt kiếp, nhưng ngày mai anh cũng phải ra sân
bay rồi. Buổi chiều ở sân bay lần này có các
con tôi cùng đi tiễn, anh đã nói đùa:
- Phe ta
đông quá anh thua là phải, hôm nay bác rất vui
và cám động vì mấy đứa dành thời gian tiễn
bác, và bác cũng yên lòng vì mẹ không cô đơn
khi bác lên phi cơ.
Bóng anh khuất rồi tôi vẫn
thẫn thờ. Những bước chân lặng thầm buồn tênh...
Một năm qua đi với bao nhớ thương quay quắt, tôi
vẫn gặp anh mỗi ngày trên
máy tính, vẫn nói cười
và hẹn hò, kể lể chuyện ngắn chuyện dài để
xoa dịu nỗi nhớ. Anh phải bắt đầu lại ở tuổi
người ta sắp được nghỉ ngơi, làm việc và làm
việc nhưng lực bất tòng tâm, dẫu vất vả và
cày cục mọi công việc anh vẫn không thể thỏa
ý nguyện, tôi lại nghe tiếng thở dài hằng đêm
nhiều hơn, tôi an ủi, nhắn nhủ anh hãy tìm vui
với bạn bè, đừng nhốt mình trong cô đơn. Dẫu
biết rất đau lòng nhưng tôi tha thiết mong anh
sớm tìm thêm một nửa của mình hầu sưởi ấm
tuổi già bớt cô độc. Anh đã kêu lên:
- Em đừng
vẽ đường cho hươu chạy chứ?
Tôi cười cho anh
vui. Thêm một năm nữa qua đi, mùa hạ trĩu nặng
vần thơ cũ... Tôi xa anh thật rồi vì hươu đã
chạy đúng đường tôi vẽ, anh ngập ngừng xin
lỗi, tôi cố vui nhìn anh hạnh phúc, tôi vẫn
cười mỗi khi anh hỏi thăm, đùa với anh trong
nỗi nghẹn ngào, tôi khóc thầm sau mỗi lần nói
chuyện, anh không có lỗi gì cả, chỉ do duyên
mình chỉ đến đó mà thôi. Tôi luôn cầu mong anh
tìm được hạnh phúc bền vững, tôi sẽ đứng ở
một góc đời dõi theo hạnh phúc của anh. Hạ ơi, tôi
tương tư màu nắng hạ để hồn chếnh choáng
mảng tình thuở bạc đầu... Trả lại cho ai vì
sao lạc, trả lại cuộc tình đã thêm lần lỡ
hẹn, và xin trả lại vòng tay thôi khép kín
đời nhau, chỉ bấy ân tình giữ làm kỉ
niệm. Mình gặp lại nhau mùa hạ rồi mình cũng
xa nhau mùa hạ, tôi nhớ hoài câu hát: Màu hoa
phượng thắm như máu con tim và con tim đã già
nua chẳng biết còn say được mấy mùa hạ nữa... Thì
thôi hẹn
lại kiếp sau anh nhé.
hatuongtu
03042013
Hôm nay, xin cám ơn người Anloc đă
mở cửa cho
tôi t́m gặp lại cố nhân, cho tôi được trải ḷng với người
xưa... Tất cả xin ñược
gửi vào hai chữ "đa tạ".
Chúc nhà Anloc ngày càng đông
vui.
Xin tạm biệt