Sau
trận 711
(ngày 14&15-4-1974),
Chi-Đoàn 3/19 Thiết-Kỵ c̣n 5 chiếc giao luôn cho Chi
Đoàn 2/19 Thiết Kỵ tại
hậu cứ đồi Đức-Mẹ, Plei-Ku, gấp rút bổ sung, đủ quân số lệnh đi
“hấp” cả Chi đoàn, một chuyến C.130 từ
Cù-Hanh đến Tân-Sơn-Nhất, trường Thiết-Giáp lên đón, Chi
đoàn về nằm
trên khoảng đất trống bên trái khi vừa vào cổng chính.
Sau mấy ngày lên Long-B́nh nhận đủ xe, Quân-Cụ đến gắn, đều
chỉnh những cái cần thiết cho vũ-khí th́ chúng tôi bắt tay vào
việc huấn luyện.
Một
buổi sáng đang ngồi tại cà phê “ông Tê” th́ Hạ
sĩ1 Hải truyền tin
đến nói:
-
'72' gọi ông.
Trên đường về lan man nghĩ có ǵ mà cha
nầy gọi ḿnh giờ nầy?, rủ về Sai-G̣n?
Hỏng dám đâu!, từ ngày
“thua trận” tôi và ‘72’ ít thân nhau, “tang gia bối rối” nên ai
cũng dễ quạu quọ.
Lại thêm hôm Chi
đoàn về đến trường khoảng 1 giờ, th́ 5 giờ có thằng
lính
bắn đủ 7 viên lên bàn trong quán cà-phê ông Tê; Cam, Quít,... cả
nhà trốn mất biệt. Trường nhốn nháo, An-Ninh trường báo động
súng ống, áo giáp, nón sắt như chạm địch,
'72' gọi tôi ‘la-làng’:
“Lính của ông đó!..”. Khi biết một hạ sĩ quan và
ba lính thuộc Chi độii tôi, tôi không vừa lại:
- “Tụi nó mới về, lính 3/19 chứ hỏng phải lính
tôi, lính tôi cho kẹo cũng không dám!”. Nói vậy chứ trách nhiệm, tôi
mượn xe ông chạy xuống “điệu” mấy ông thần nầy về!.
Về tới Chi đoàn thấy '72' ngồi ở bàn làm việc trong lều, tôi bước đến
phía đối diện và lên tiếng:
- Có ǵ không Đại-úy?
Ông đẩy một lô
giấy trên bàn về phía tôi rồi phán: - “Nè ! của ‘ông’ nè…vừa
ḷng chưa?!”,
Chua cay ǵ nữa đây!, gom mớ giấy im lặng về lều
Chi đội tôi mới đọc, Ồ! là la! công-điện của Bộ Tư-Lệnh Lữ-Đoàn
II Kỵ-Binh gởi cho Chi đoàn thông báo rằng, tôi đă được BTL/LĐII/KB chọn
là Chiến Sĩ Xuất Sắc, và yêu cầu Chi đoàn cấp Sự-Vụ-Lệnh cho tôi tŕnh diện
Bộ-Chỉ-Huy Thiết-Giáp đúng ngày giờ để kịp tham dự ngày Quân-Lực
19/6/1974. Cái khác của BCH/TG/P.CTCT yêu cầu Chi
đoàn cho tôi về tŕnh
diện, kèm một tờ tường tŕnh (ủy khúc) của LĐII/KB về thành tích
của tôi. Nhấn mạnh trong cuộc hành-quân tại Đak-Song, Đức-Lập...
Đọc lướt qua nói về chính ḿnh mà nghe như đang…ở xe 106 lúc
chạm địch!. Cũng được biết trong binh chủng cùng về tham dự có
bốn Quân nhân, đại diện cho 4 Liên đoàn: LĐI/KB là một Hạ
sĩ I của TĐ20/CX, LĐII/KB là
Tôi (3/19TK), LĐIII/KB là Đ/tá Dư Ngọc Thanh TĐT/TĐ15/KB và LĐIV/KB
là một Trung sĩ I của TĐ6/KB.
Hậu cứ đồi Đức Mẹ
(Đ/úy Xá và Hạ sĩ 1 Hà ẩm thực)
Phần đính kèm ngoài bốn bộ quân phục tác chiến (số 3) đúng quân
cách là chuyện phải có, huy chương là chuyện nghe mới…lạ!. Những
huy chương tôi được mang có ngũ đẳng Bảo-Quốc Huân-Chương,
ba nhành Dương-Liễu, một vàng, một bạc, ba chiến thương.
Chiến thương
th́ tôi biết ḿnh có, v́ lần nào gặp con cháu bác, đều được ưu ái
gắn cho vài cái miểng, y-tá băng bó, cài QĐ.830 lên khuy túi áo,
nhưng chưa bao giờ được tải thương v́ nghe lời “dụ”.
Người th́:
“Có ông tụi tôi yên tâm!”, kẻ th́: “Mầy đi c̣n ai mậy, sẽ có
chiến thương cho mầy mà !”. Cũng một lần đươc gắn huy chương
tại mặt trận do Đ/Tá Dung TL/LĐ, tôi biết và nhớ huy chương ǵ
chết liền! Những lần khác đưa xuống Chi
đội tôi đề nghị cho tụi nó
hết, “Xếp” c̣n hỏi sao không có mầy?, sao giờ nầy như vầy, có
lộn không đây!, ở đâu mà lắm thế,
Đệ Ngũ Đẳng BQHC cái mà ở trận
Đak-Song nghe đồn là cái giá cho '72' vượt qua để tiếp cứu
Quảng-Đức sao lại lộn… ‘chuồng’ đến tôi.
Những
lần gặp nhau tại đất khách quê người, giữa những đồng đội cũ,
nếu anh em nhắc đến chuyện nầy tôi hay nói là: “Cái nầy của anh
Xá, rớt lộn chổ xuống tôi”, và '72' Xá của tôi th́: “Mầy xứng đáng
hơn tao chứ !”.
Nov 1974 tại Mỹ-Chánh
Nhắc lại chuyện nầy; sau trận 711 v́ là thằng
sĩ quan cuối cùng
“ra” khỏi căn cứ nên tôi bị
(được?)
hai ông Đại-tá từ bộ Tổng Tham-Mưu ra bắt thuyết tŕnh diễn tiến
tại đó, và cùng tôi trở lại căn cứ 711 để chụp h́nh.
Xem lại thực
tế có đúng những ǵ tôi mô tả để viết tường tŕnh cho TTM.
Hai, ba ngày làm việc, sau khi bay lên đó, buổi đúc kết tại BTL/QĐII, có đại diện QĐII
cùng Đ/Tá Đồng TL/LĐ. Hai vị nầy gợi ư LĐ nên đề nghị tặng thưởng huy chương cao quí cho
tôi, TL/LĐ Đại-Tá Đồng đă cảm ơn và nói rằng tôi đă có.
Tôi
tưởng Đ/Tá Đồng nói “cay” hai vị kia.
V́ hôm đầu tiên gặp nhau có tôi, Th/Tá Đường P.2,
và Đ/Tá Đồng TL/LĐ, quá tức v́ câu nói:
-
Các chú đánh giặc kiểu ǵ mà…ban ngày, ban mặt để nó tràn ngập là
thế nào?, Tôi đứng lên, trả lời trong nước mắt và giọng c̣n
khàn đặc:
- Tôi là thằng đă rút chốt lựu đạn, chờ địch đến… súng
hết bắn được… may mắn được về đây và được quí ông đối xử bằng lời
nói như vầy!!!, xin đừng nói với lính tôi những lời đó để nó
c̣n bóp c̣!?. Thời quí ông; súng ngựa trời, bây giờ
một thằng có B.40, hai thằng có B.41, ba thằng có 82 không giật….
Đ/Tá Đồng
phải bỏ ghế đến sau lưng, để tay trên vai tôi nói nhỏ:
- ... B́nh
tĩnh em!.
Cũng hôm đúc kết một vị "hai mai có đế", h́nh như của
P.2, hoặc 5/QĐ, nói chuyện ǵ đó với
hai ông Đ/tá TTM rồi đến đưa
tay bắt với tôi nói:
- Thằng nhóc nầy đây hả?, Chào chú…lúc đó
anh chỉ nghe ḿnh chú trên máy!, “Người ở lại Charlie” là Tr/tá
Nguyễn đ́nh Bảo, Tr/Tá…nghen chú em!, chú mà bỏ xác trong đó
th́ không thể là “Người ở lại Charlie” được đâu?,
Chú mầy đừng
làm khó anh!.
Cuộc hành quân năm trước Chi Đoàn 3/19/TK đă mở đường và an ninh,
để thiết lập những căn cứ tiếp nối vào trại biên pḥng Plei-Me từ Mỹ-Thạch QL.14, Charlie của năm
1973 là căn cứ cuối cùng mà Pháo binh
với tới Plei-Me, là 711 của năm 1974.
Ngày ngưng bắn, '81' Lê Quan Vinh bị thương tại Mang-Yang rời
Chi đoàn, và '72' Xá nhân vật số hai lên thay. Đến cuối năm
1973 th́ '73' Tiềm về làm phó mấy tháng, Sau Đak-song,
'73' Tiềm về làm xếp Chi Đoàn
2/19/TK, Chi đoàn ít khi có Chi đoàn phó, hơn tuần trước khi về Trường TG có Tr/Úy
Súy từ LĐ về nhận CĐP. Tôi biết những ngày qua ít ra,
'72' đă “dù”
về Sài G̣n một hai lần, đếch rủ tôi đi, khà..khà…
Giờ nầy hỏng được rủ, tớ
vẫn…hiên ngang đi!. Một tuần ở Thủ-Đô chưa biết chương tŕnh sẽ
có ǵ nhưng khoái tỉ…!. Quân xa chỉ có một
chiếc jeep cho CĐ, khó đây!
Trong túi giờ mầy không đủ tiền về Sài-G̣n, phải mượn
'72' thôi !.
Coi lại ngày giờ phải tŕnh diện, tôi trở lại lều
'72' găi tai…
-
Hỏng c̣n đồng nào về xe, mượn ít tiền Đại-Úy?
Chả’ c̣n
“cay” tôi: - “Tao làm ǵ có tiền mậy !”,
Chi đội trưởng mà không tiền nghe lạ!, tôi nói:
-
Vậy tui kêu tụi nó….,
- Cái ǵ ?.
-
Một canh là đủ !.
Biết
tôi chả bao giờ làm chuyện nầy để bỏ túi, “cờ tới tay ai nấy
phất”, chỉ trường hợp có thằng em nào kẹt, có điện tín “về gấp”
phải giúp tụi nó tiền xe thôi, nên '72' hạ giọng:
-
Đừng giỡn, ở
đây có ǵ mệt lắm để tao ‘mượn’ thằng Thượt, thằng Liễu ǵ cho
!.
(Thượt Th/s trưởng ban 4 và Liễu HSQ nhiên-liệu)
Lát sau
Trung sĩ Liễu cầm đến rất vui, chúc mừng và đưa tôi mấy ngàn…
Về đến Sài-G̣n cũng bốn năm giờ chiều, thẳng đến đầu đường Trần
Hưng
Đạo để làm huy chương, huy chương cuống đơn giản
hai hàng. Bây giờ tôi mới
biết mỗi loại huy chương nằm trên một cái nền màu ǵ, là người ta biết có
một cái hay cái thứ 2 trở lên. Cửa hàng ‘dụ’ nên làm Bảo-Quốc Huân-Chương một cái riêng lẻ để…ông Tướng thấy BQHC chào
(chào huy chương),
và ḿnh phải nâng huy chương lên. “Zụ” nầy có dạy trong quân trường hong,
không nhớ; vũ-khí, chiến thuật, truyền tin th́ tôi thông, c̣n
việc nầy nghe như chưa biết !. Thiệt t́nh hơi (tự) mắc cỡ, v́
không “sure” những huy-chương nầy ḿnh có?.
So với bạn cùng
khóa th́ tôi là đứa “bị đấm” khá nhiều, lần nầy mới được “ăn xôi”,
lính trẻ, huy chương và thăng thưởng nếu có chỉ
một thoáng qua
phút chốc, chả để ư như mấy huynh đă ăn nhiều cơm lính.
Dĩ nhiên
là khi đối diện người bên kia chiến tuyến, ai không muốn ḿnh ít
thiệt hại nhất!. Hết tiền, về tới nhà xin tiền trả xe ôm, nghĩ
và chờ sáng mai đi lấy huy-chương rồi lên G̣-Vấp.
Buổi sáng sớm tŕnh diện Tr/tá trưởng pḥng CTCT/BCH, tôi đă
thấy hai Hạ sĩ quan từ LĐI và LĐIV. Và nghe rằng Đ/tá Thanh được đi Đài-Loan,
nhưng ông bị thương hư 1 mắt tại An-Điền, Rạch-Bắp, c̣n nằm
bệnh viện, không thể dự cũng như đi Đài-Loan.
Tôi nghĩ người
thay thế Đ/tá Thanh chắc chắn là…ḿnh!. Ông trưởng pḥng CTCT
dẫn ba thằng đứng chờ ngoài cửa pḥng của Đ/tá Định.
Thấy pḥng
ông không có nhân viên nào và có bảng Tham Mưu Trưởng trên bàn.
Ông Định không chịu tiếp và bảo lên tŕnh diện luôn Tướng Bá.
Ba chúng tôi được dẫn lên tŕnh diện Tướng Bá, đă dặn
hai người Hạ sĩ quan
khá lúng túng về cơ bản thao diễn. Tôi làm trưởng toán tŕnh
diện Tướng Bá, ông chả bắt tay, chả hỏi
ba thằng tôi một câu?. Ông to nhỏ với vị trưởng pḥng một lát
(tôi nghĩ là chuyện thay Đ/tá Thanh),
rồi quên luôn 3 thằng tôi. Chúng tôi được dẫn về ngồi chơi tại
Pḥng CTCT, khó chịu về việc tŕnh diện Chỉ
huy trưởng Binh chủng. Sẵn ông trưởng pḥng dặn chúng tôi đừng đi đâu, cơm trưa tự túc rồi
vào chờ đây, tôi quạu:
-
Thưa Tr/tá, bắt chúng tôi ‘mang hia, đội
măo’ như thế nầy, mấy ngày ở đây không có một quyết định nào bọc
túi, ra ngoài kia Quân cảnh hỏi và giữ chúng tôi th́ sao
?
Vài lời
qua lại, ư tôi muốn có quyết định thăng thưởng xem ḿnh thật có
những Huy chương nầy hay…“ảo”?. Ông Tr/tá cho tôi là thằng nhỏ khó tính,
(không là Chiến
Sĩ
Xuất
Sắc
chắc ǵ ông làm).
Ông ra
lệnh cho một Hạ sĩ quan qua Pḥng1 t́m và sao quyết định về huy chương cho cả
ba chúng tôi…(Ngày
Đại Hội TG tại ATL/GA thấy Tr/tá Tánh giống ông Tr/tá trưởng
Pḥng 5, hỏi
ra không phải!)
Cầm được những bản sao nầy tôi thực sự xúc động, tâm trạng
khó diễn tả, không biết ai đó đă “lưu tâm” đến ḿnh như vầy,
ḿnh có xứng đáng không?. Giờ th́ đúng là vui thật, và hết nghe
đói. Rảnh việc hay thấy thằng Th/úy
(sữa)
có Đệ Ngũ Đẳng. Vài ông Hạ sĩ quan bên Pḥng I và
Pḥng 5 cùng qua bắt chuyện. Đủ
thứ chuyện, vui không c̣n khoảng cách. Có vị cho là thời gian
tôi đi lính không bằng thời gian họ bị chích Péniciline…không
sai!, Hơi mắc cỡ là trong túi không c̣n đủ tiền để mời cà phê.
Từ họ mới biết; tại sao có kèm nhành Dương Liễu và sao không?,
và ai th́ phải mang Quân-Công Bội-Tinh. Lại có vụ phụ cấp mấy
trăm cho Bảo Quốc Huân Chương và Quân Công Bội Tinh. Tướng thấy người mang BQHC phải chào
trước
(chào Huy chương),
người mang chỉ nâng, nâng ra sao chả biết?, đúng hay không chưa
biết luôn! Chỉ nghe mấy vị nầy “chỉ giáo”. Ngồi nhóc mỏ tại đây
đến khoảng ba giờ chiều, thấy
một xe jeep hai cần câu của Thiết Đoàn 22/CX chạy
vào, xuống xe là một Th/tá. Tưởng tôi là nhân viên pḥng CTCT,
bước vào Th/tá Bé dễ mến hỏi:
-
Gọi anh về có chuyện ǵ không em
?
Nh́n bụi đường trên người Th/tá Bé, biết ngay là chuyện ǵ
đă xảy ra tôi nói:
- Th/ á về thay Đ/tá Thanh đi Đài-Loan.
-
Ủa ! đi Đài-Loan?
Anh Bé nói trong ngạc nhiên!.
(Ở xứ người lần đầu tiên gặp lại Kỵ
binh Bé ở nhà Kỵ binh Thơm, nhắc lại
chuyện nầy anh Bé kể; "Nói là một tháng chứ mới 20 ngày ông Kiểu
đă dẫn tụi anh về, có việc ông Thiệu gọi về nên dẫn luôn cả đoàn
về!".
Đưa lên Tổng-Cục CTCT trong trại Lê văn Duyệt
Ngă Sáu, tôi
không theo quân xa v́ khi lên BCH/TG tôi chạy chiếc Lambretta
và bị mất dấu Th/tá Bé, vào đây không
thấy ông. Tại đây không khí rộn ràng, trên 200 quân nhân mọi
Quân Binh Chủng và các đơn vị chuyên môn được đề cử đă có mặt.
Chính xác là 218 người mà có trên
10 người không về kịp,
cũng gặp bốn quân nhân Thiết Giáp của những Thiết-đoàn trực thuộc Sư
đoàn. Chúng tôi được kiểm lại quân phục và được may trên ngực trái
“logo” CSXS QL/VNCH năm 1974. Kư nhận gần 7 ngàn đồng được cho
là phần ăn đăc biệt cho 1 tuần tại đây, tóc tai được gọt tỉa,
mọi việc đều đúng quân cách. Xong tập họp trong hội trường để
được hướng dẫn sơ cách đi đứng, tham dự tiệc tùng với nhiều quan
khách, và quốc khách. Lúc vào tôi thấy những
Quân nhân Nhảy Dù và TQLC họ
ngồi một góc. Có lẽ cùng chuyến bay về từ địa đầu giới tuyến,
thấy họ thân thiện, đang hư hoáy sắp xếp quân phục và đối thọai
với nhiều tiếng “Đan-Mạch”. Tôi đến hỏi thăm họ về những người
bạn cùng khóa đă hy sinh quá nhiều khi tái chiếm
Cổ Thành Quảng Trị. Một vị
Đ/úy của Tổng Cục CTCT đến ngắt nhỏ tôi ra ngoài, ông người Huế
hơi nhỏ con. Sau khi biết tôi rành đường
Sài G̣n, vị nầy nhờ tôi làm
trưởng toán Nhảy Dù và TQLC, tôi hỏi lại để làm ǵ và được ông giải
thích là về sắp xếp, tổ chức giờ giấc và ngay cả về an-ninh.
Tôi
đồng ư và ông cho biết chúng tôi; Thiết Gíap cùng 18
quân nhân Nhảy Dù cộng TQLC,
sẽ nghỉ tại hai khách sạn Oscar và Palace. Những địa diểm tập hợp
để lên xe bus BTC chỉ thông báo cho tôi trước 15
phút. Trở lại ông
giới thiệu tôi là trưởng toán của họ, đi đâu làm ǵ phải báo tôi
biết v.v...
Đoàn xe bus hai bên đều có biểu ngữ chào mừng, tri ân CSXS/QL/VNCH,
với sự hộ tống ồn ào của Quân-Cảnh đưa chúng tôi hướng về trung
tâm Sài-G̣n. Một buổi chiều thật đẹp ở Thủ-Đô về nhiều mặt, mọi
sinh hoạt gần như dừng lại để nh́n lên đoàn xe chúng tôi. Chưa
được thông báo ǵ về chương tŕnh cho những ngày đến, nhận và
chia pḥng cho toán xong, tôi vào pḥng tắm trước và tính lên
sân thượng để ngắm Sài-G̣n th́ được tiếp tân t́m, nghe diện
thoại, BTC cho biết 15 phút nữa chúng tôi phải tập họp tại
một địa
điểm nên tôi quan sát, thông báo cho cả toán có mặt tại pḥng
tiếp tân của Palace.
Bữa tiệc đầu tiên, chúng tôi mang hia đội măo đầy đủ, riêng tôi muốn xem thử có ông Tướng nào chào
huy chương ḿnh hong? Tổng trưởng Dân-Vận
và Chiêu-Hồi Hoàng Đức Nhă khoản đăi tại Phủ
Tổng-Ủy Dân-Vận trên đường Hiền-Vương,
là bữa tiệc đáng nhớ nhất, cùng bữa tiệc chính tại dinh Độc-lập
của TT Thiệu, hôm cuối cùng.
Ông Nhă nước da hồng hào, lịch lăm và to con,
so với mấy thằng lính ăn ḿ gói Quân Tiếp
Vụ và cá khô như chúng tôi. Bà Nhă
lộng lẫy trong áo dài. Ông bà đứng trước cửa pḥng bắt tay từng chúng tôi dưới đèn máy
quay phim và flash của máy chụp h́nh.
(Ngay chổ nầy một người em gái tại TTG, chứ không phảỉ hậu
phương, xem thời sự đă thấy tôi trên TV !).Phía trong trang trí rất đẹp và nghệ thuật, bàn tiệc 10 người
th́ khoảng một đến hai nhân vật là “tai to mặt lớn” của Chính Quyền hay Quân Đội
ngồi cùng để tiếp đón, họ là chủ và chúng tôi là khách. Lính tác
chiến không tiếng súng đạn, thiếu miếng ăn, là bữa đầu tiên nên quá
ngon. Tại đây Đ/tá Nguyễn Hữu Duệ ngồi kế tôi, ông đúng là dân
CTCT, nói chuyện, đối sử với những thằng
lính “cắc ké” như tôi ông không có
khoảng cách! Nh́n bảng tên để gọi ông thấy
Huy chương tôi mang,
(khỏng thấy ông nào chào ḿnh, mà có chào chắc tôi chỉ chào lại!).
Đ/tá Duệ hỏi: - "Đơn vị có làm lễ gắn Bảo-Quốc cho tôi long trọng
không?" Tôi trả lời thật t́nh như đă viết, ông khuyên tôi:
- “Có đà…cố tiến thân!” Trước tầm mắt, bàn bên cạnh ông hỏi tôi biết
nhân vật mặc đồ dân sự ngồi bên đó không?
Thật t́nh tôi không
biết, ông hỏi: - “Chú mầy có biết, có lẫm nhẩm những bài không tên
bao giờ không?”. Tôi thưa: - “Có”. Ông nói đó là tác giả của
những bản không tên… À!, lần đầu tiên thấy Vũ
Thành An bằng mắt,
lúc đó là trưởng ty Dân Vận-Chiêu-Hồi Gia-Định.
(Cuối năm 1974, tôi đổi về LĐI/KB. Đ/tá Duệ làm
Tỉnh trưởng
Thừa-Thiên, một lần ra thăm LĐI/KB ở Phong-Điền, làm Pḥng
2 nên tôi
là người thuyết tŕnh đầu tiên, ông ngạc nhiên:
- “Sao chú em ra
ngoài nầy?" ông có mời và tôi cómột hai lần về Huế ghé dinh ông,
rồi th́ nước mất nhà tan...”).
Tàn tiệc chúng tôi xếp hàng về cũng lại được ông bà Nhă bắt tay
và có người đứng bên gởi một phong b́ cho từng
quân nhân.
Ngày Quân Lực 19-6-1974 khác với những năm trước, “đánh giặc theo
kiểu nhà nghèo” nên không có diễn hành. Chúng tôi về trước một
tuần lễ, sau ông Nhă. Những ngày kế tiếp đều
hai bửa tiệc cho mỗi
ngày, buổi sáng được tự do, toán tôi rủ nhau ngồi Thanh-Bạch,
khoảng 10 giờ hơn là phải về khách
sạn chờ điện thoại. Biết vị trí tập
họp, cỡ 11 giờ là lên xe bus, xong tiệc về tới khách sạn nhắm
mắt tí, dậy vệ sinh là “hiệp hai” đến.
Khoảng 6 giờ là lên xe,
tiệc tối kéo dài khoảng quá 11 giờ mới về đến khách sạn, v́ tiệc
tối luôn có dancing. Văn nghệ th́ Biệt Đoàn Văn
Nghệ Trung Ương phụ
trách. Ngày nào cũng hai ‘hiệp’! Ông Hoàng Đức Nhă đăi tại Phủ
Tổng-Ủy Dân-Vận, Tướng Trần Văn Trung đăi tại Majectic, Tướng
Viên tại bộ TTM theo lối Self-service, Thủ-Tướng Khiêm tại CLB
Hải-Quân, Thượng và Hạ Viện tại Continental, Nghị-Viên Đô-Thành
tai Rex..., Về phía dân sự không nhớ hết…như Air VN, Công-Thương
Kỹ-Nghệ Gia, hội người Hoav.v... Á-Đông Tửu-Lầu, Đồng-Khánh,
Soái Ḱnh Lâm, Mỹ Lệ Hoa. Tất cả những nhà hàng lớn tại Sài G̣n,
Chợ Lớn chúng tôi đều được bước vào hoặc thưởng thức những món
đặc biệt của họ.
Tổng-Cục CTCT sắp xếp ban ngày th́ bên dân sự khoản đăi và chiều
tối th́ thuộc Công-Quyền, trong suốt bảy ngày tại đây.
Hai bữa tiệc chính do ông Nhă ngày đầu, và cuối
là ngày
19/6/1974 do TT Thiệu đăi taị Dinh Độc-Lập vào ban trưa kéo dài
đến chiều. “Ông” nào “chủ xị” đều bắt tay từng
quân nhân và tặng b́ thư
lúc bước vào hay khi từ biệt… Nhóm của tôi đă dùng nhiều lọ
thuốc giúp tiêu hóa. Chuyện khôi hài tí…khi cầm b́ thư chúng tôi
để ư dày hay mỏng và muốn biết ở trong là tờ 500 hay 1000
đồng. Đến ngày thứ nh́ th́ không cần phải về
khách sạn mới biết, nếu được
tặng trước bữa tiệc th́ có người trong nhóm đă nhanh chân vào
nhà vệ sinh mở coi, ra thông báo chuyền tai nhẹ nhàng với anh em.
Nếu cuối
tiệc th́ khi xếp hàng về gần đến cửa xe bus đă nghe những anh em
lên xe trước thông báo. Nhiều đơn vị như Không-Quân,
Nhảy Dù, TQLC,
SĐ 7, SĐ 18 và SĐ 25 đồn trú gần Thủ-Đô, pḥng CTCT của họ hoạt động
hiệu quả, nhiều công ty, cơ xưởng bảo trợ nên họ có
thể được 240 ngàn mỗi người,
Không Quân và Nhảy Dù mỗi quân nhân được thêm một đồng hồ Seiko mới nhất ở Saigon.
Đúng ngày 19-6-1974 là bữa tiệc chính, với tôi giờ nầy chỉ nuốt chứ không phân biệt được ngon
hay dở!,
TT Thiệu đăi chúng tôi cùng một số Quốc-khách tại pḥng
Khánh-Tiết Dinh Độc-Lập. Bữa tiệc trịnh trọng,
khỏng biết có trực tiếp truyền h́nh không, nhưng rất nhiều
camera. Nhiều vị Tổng-Bộ Trưởng trong Nội Các và nhiều quan-khách ngoại
giao, Lănh sự quán của các quốc gia Đồng
Minh tham dự. Hôm đó là một ngày rất…khó cho tôi. BTC muốn cùng bàn với TT Thiệu là đại
diện cho những binh chủng đặc biệt và thiện chiến. Tôi được chọn
(súng lớn, ṇng dài mà !,
trận nào cấp ĐĐ trở lên không có TG?.
Tôi năn nỉ người Hạ sĩ quan của TĐ 6/KB thay tôi, anh ta đă đồng ư với
đều kiện là tôi phải ngồi bàn kế đó, để nếu TT hỏi chuyện ǵ về
Thiết Gíap tôi sẽ qua “yểm trợ”… Nhưng đến giờ chót, “khớp” quá, người
HSQ nầy nhất định từ chối. Ngoài Tổng Thống Thiệu, ông Thủ-Tướng Khiêm
và cả Đại-Tướng Viên cũng cùng bàn... Pḥng khánh tiết
Dinh Đôc-Lập
chắc là gian pḥng đẹp nhất nước.
Tôi mơ màng dạo ṿng ṿng như
đang ở phương trời Tây, nh́n xuyên qua vườn cây mới thấy công sở
kế tiếp, phía cổng chính nh́n ra Thảo Cầm Viên hút mắt,
(Sau nầy thấy giống “h́nh ảnh” của Lincoln Memorial với Điện
Capital ở D.C.). Được nhắc hai lần phải có mặt tại bàn trước khi TT đến!.
Về đến bàn
sau khi đọc diễn văn về ngày lễ, TT Thiệu bắt tay từng người,
h́nh như thấy huy chương của tôi, nên thêm được cái vỗ vai:
“Khá lắm! Hoài phải không? ráng tiến thân em!”. Sẽ thiếu với
tôi nếu không nói một tí về “Đệ-Nhất Phu-Nhân”.
Cả tuần lễ dự
trên chục cái tiệc, tất cả các ca-nghệ-sĩ đều trong Biệt-Đoàn
Văn-Nghệ Trung-Ương, biết bao nhiêu phu-nhân của “Ông to”, dĩ
nhiên là họ diện đẹp nhất, mỗi người mỗi vẻ…duyên-dáng, kêu-sa,
lộng lẫy. Nhưng dưới mắt tôi bà Thiệu là người đă “mang” được
hết cái đẹp dịu dàng của một người
Vợ, người Mẹ Việt-Nam..., tôi
chỉ viết được như vậy về bà!.
Một ngày đáng nhớ ở cái chổ ḿnh không thoải mài chút nào!.
Buổi sáng nầy được thông báo là chúng tôi được
một tháng phép,
muốn về đâu th́ sẽ được ghi danh ưu tiên với phương tiện nhanh
nhất. Gần xong tiệc, lúc nhiều khách VIP đă ra về, th́ chúng tôi
được nhận giấy phép do Tướng Trần
Văn Trung kư
(tờ phép đầu tiên & cuối cùng trong đời lính, lâu nay đi đâu chỉ
bằng SVL).
Những quân nhân đă ghi danh phương tiện cần thay đổi phải thông báo
ngay lúc nầy. Toán tôi có hai người bay đi Đà-Lạt lúc 01 giờ đêm và
một đi Huế lúc 5 giờ sáng. Tiệc chính cũng là bữa chia tay, về tới
khách sạn nói lời chia tay với nhau và lo liên lạc phương tiện cho
hai quân nhân, 1
Nhảy Dù, 1 TQLC bay đi Đà-Lạt. Dặn ḍ người H/s
I TĐ20/CX về Huế phải
rời lúc 4 giờ có xe chờ trước khách
sạn, bắt tay từ biệt mọi người.
Sáng sớm hôm sau có người đến gơ cửa gởi một lô h́nh ảnh trên
100 tấm ảnh trắng đen và một số màu,
khổ lớn, ghi lại sinh hoạt
cả tuần qua, tôi có hỏi về ba quân nhân
trong toán đă về, họ hứa sẽ gởi đến đơn vị. C̣n mỗi một ḿnh,
“nướng” tí nên hơi trễ, lỉnh kỉnh với hành lư xuống đến pḥng tiếp tân.
Ngoài lời chào tạm biệt
của nhân viên khách sạn, có hai người đến bắt tay tôi, thấy mặt như có
gặp nhau ở đâu, qua vài lời xă giao, họ giới thiệu là nhân viên
An-ninh mấy ngày nay âm thầm lo cho sự an toàn của chúng tôi tại
khách sạn. Hèn chi mấy thằng nhỏ đêm về dẫn “khác giới” lên pḥng bị
chận lại, bị xét bóp chạy kêu tôi, khi tôi xuống th́ không c̣n
ai!.
C̣n ít quà hiện vật tôi năn nỉ họ cầm làm vui.
Mấy ngày tại Thủ-Đô chỉ tốn tiền cà-phê sáng mà hầu hết mấy
quân nhân Nhảy Dù trả, tụi nó ‘giàu’ nhất! Coi lại túi tiền c̣n được 64
ngàn. Rời Palace về nhà, chiều lại xuống trường Thiết Gíap Long-Thành. Chi
đoàn c̣n “hấp” ở đây, xin Đ/úy Xá Chi đoàn Trưởng, tôi dẫn lính cũ của tôi đi
Vũng-Tàu, không nhiều nhưng phải chia làm 2 toán.
Sáng hôm sau
chúng tôi đi Vũng-Tàu hai ngày sau toán nầy về, tôi ở lại và toán
thứ hai xuống. Tiêu hết 64 ngàn được tặng cùng những người cùng
vào sinh ra tử với ḿnh. Lương tôi lúc nầy nhớ không lầm là cộng
thêm 600$ phụ cấp chức vụ là 26.700$. 64 ngàn có được là từ…b́
thư. Cùng toán thứ hai về Trường TG. Giă từ Chi
đoàn tôi bay về quê, “đối
phó” với bà già hơi khó đây. Người anh ruột thứ 6, Sĩ Quan của
CĐ 2/19/TK thời Đ/úy Chuyết, đă hy-sinh tại cầu số 6 gần Chư-Pao.
Trong nỗi đau cùng cực của sự mất mát, mẹ tôi đă nói với tôi đang
mặc đồ lính: “...Con ơi! không có ǵ ác-đức bằng... giết nhau, ra
chiến trường ai bắn ǵ bắn con nhớ bắn lên trời nghen
con!” Lâu
nay hàng tháng tôi vẫn thư cho Mẹ nói dối là con vẫn làm ở BCH/TĐ.
Lần nầy hết dấu được Đó cũng là lư do tôi về LĐI/KB
Với cái
đơn “gia cảnh” làm bởi người anh rể
ba hột là dân Tổng Quản Trị theo “lệnh”
của Mẹ tôi. Ưu tiên một: Chi Đội V.100 Tiểu Khu Quảng Ngăi,
thứ hai TĐ 4/KB và thứ 3 LĐ I/KB.
Lời cuối:
* Thánh Tổ chúng ta: Đức Phù-Đổng, dẹp xong giặc Ân, cỡi
ngựa sắt bay lên núi Sóc-Sơn biến mất, v́ nước không màng danh
là tôn chỉ của Ngài, nên dù BCH/TG tại G̣-Vấp bên nách Sài
G̣n,
phần thưởng của KB chúng tôi chỉ bằng 1/4 những đơn vị bạn đóng
gần Thủ-Đô. Là con cháu Ngài, không ǵ phải buồn khi có nhiêu
xài nhiêu!.
* Nhắc đến chuyện của người quá cố là đều… có nhiều người
phản đối! Vâng tôi có sao kể lại vậy nên có nhắc đến Tướng Bá,
và đă thưa lại chuyện; “Chả hỏi
ba thằng tôi một câu” với ông lúc
“trà dư tửu hậu” khi ông tham dự Đại-Hội TG tại GA lúc sinh thời.
* Cuối cùng th́... Tôi biết Đức Phù-Đổng, Ngài không bằng ḷng
với tôi v́ cả 2 lần viết cho Đặc-San tôi đều vi phạm tôn-chỉ của
Ngài…Nếu lệnh Ngài; tôi là người SQ/TG cuối cùng rời khỏi…trần-gian
như đă một lần là SQ cuối cùng ra khỏi căn cứ
711. Tuân lệnh!,
một Kỵ Binh chưa nhận giấy giải ngũ, chỉ xin thưa…ước vọng của tôi là
đă lỡ…cho lỡ luôn!,C̣n Đại-Hội, c̣n Đặc-San cho tôi kể thêm
lần cuối những ǵ xăy ra ở căn cứ 711, nơi mà 3/19TK đă để lại
đó 37 quân nhân (7 SQ) và thiệt hại 13 xe M.113, Mang-Yang,
Buôn-Hô, đèo Chiến-Sĩ, cầu 110, Plei-Bon, Lệ-Minh sẽ không nói
đến. Mong lắm thay!
44 Mộc-Tinh…