Đông
Phương Hồng
Lê H. Trứ
Cái
chiến lược “hợp tung” hay “liên hoàn” của thời xuân thu
chiến quốc là cái thế bình thiên hạ. Mà thiên hạ thời đó
chỉ trong phạm vi nước Tàu. Chính trị của Mỹ là chính
trị bình thế giới. Trung Cộng chỉ có kinh nghiệm trị
quốc, chứ bình thiên hạ thì chưa có nước nào theo kịp
200 năm kinh nghiệm của Hoa Kỳ - Hợp Tung và Liên Hoàn
Kế là sở trường của Uncle Sam. Kế sách này Mỹ đã
“Master” và thành công vì Hoa Kỳ không có tham vọng
chiếm thiên hạ, mà quân bình thiên hạ. Mỹ không có kẻ
thù truyền kiếp. Đánh thắng nhưng không tuyệt diệt, trái
lại còn giúp kẻ thù tái thiết và trở thành đồng minh hữu
hiệu của mình.
Cái thế Domino và containment (restraint) sẻ được tái
thiết mà Việtnam vẫn là con chốt trụ (con tốt ở trung
tâm của bàn cờ thế giới.) Chiến tranh “nóng hay lạnh”
dân Việt cũng ăn đạn cả hai bên. Còn cái đám hợp tung ở
biển Đông này thì, “Ừ, miễn Tàu nó đánh Việtnam chứ có
đánh mình đâu. Mình chỉ phản đối mồm rồi cầu cứu Mỹ. Dại
gì gởi quân qua giúp Việtnam.” Lần này cái thế Domino
trở thành thật. Tàu chiếm VN thì các nước Đông Nam Á còn
lại sẻ trong vòng cương tõa của Đông Phương Bất Bại.
Mỹ và Trung Cộng sẽ không bao giờ trực tiếp giao chiến,
ngoại trừ vài cái tai nạn nhỏ. Theo nguyên tắc kỹ thuật,
nếu hai cường quốc nguyên tử thật sự đụng đô.
“Pre-emptive strike” là đều tiên quyết. Như vụ Cuba giữa
Soviet và Mỹ dưới thời Kennedy và Khrushchev của Sô Viết.
Hay là sau biến cố 9/11, Thứ Trưỡng Ngoại Giao của Mỹ
Richard Lee Armitage, (born April 26, 1945 was the 13th
United States Deputy Secretary of State, the
second-in-command at the State Department, serving from
2001 to 2005.) điện thoại cho Tỗng Thống Pakistan Pervez
Musharraf, “ĐM, tụi tao sẽ nói phải quấy với thằng
Taliban. Mầy tốt nhất là theo tao, không được giúp nó.
Không thì chúng mầy sẻ bị trở về thời đại gỗ đá vì ăn
bomb.” Chính Musharraf đã xác định điều này trong cuôc
phóng vấn của TV Mỹ. Ông ta nói, “Tôi phải quyết định
đơn phương không qua quốc hội để cứu Pakistan.” Dĩ nhiên
là Mỹ không có nhận là mình đã mời Musharraf liên hoàn
với mình theo kiểu mất dạy như vậy. Ngay cả Richard
Armitage cũng không cải hay đính chính là mình chơi theo
kiểu giang hồ. Richard Armitage lúc còn ở Việtnam, có
tên Việt là anh Phú, nói tiếng Việt theo kiểu anh chị
chính cống; bắt đầu mỗi câu là ĐM. Lúc thì Anh Phú mặc
đồ thường phục, có lúc anh vào bộ tư lệnh Hãi Quân VNCH
với quân phục Đại Úy Mỹ. Không ai biết anh Phú làm cho
cơ quan nào của Mỹ.
Trung Cộng không ngu gì mà không biết thế gài chân lược
này nhưng ở thế chẵng đặng đừng. Trước nhất là dùng kế
“Tôn Ngộ Không” nhãy vào bụng “Ngao Ma Vương” – cho Mỹ
mượn tiền, cũa Mỹ. Ve vãng các nước Âu Châu, Phi Châu,
Nam Mỹ để tạo thế Liên Hoàn. Ăn cắp, chế tạo vũ khí, tàu
chiến, hàng không mẫu hạm, máy bay…để từ từ theo cái kế
“tằm ăn dâu.”
|
Mua đất đai, mướn Cao Nguyên để khai thác
“bốc xít” trong 100 năm; mà quân đội Tàu giả làm anh
ninh võ trang ở đầy ở Cao Nguyên. Tàu không dại gì lật
đổ cái thằng đầy tớ Việt Cộng (VC) trung thành của mình.
Mà đánh nó thì tMỹ có cớ nhãy vào, không có lợi cho mình.
Trong khi đó mình đã từ từ lấy được điều mình muốn bằng
áp lực chính trị và kinh tế. Mua đất đai nó với giấy tờ
văn kiện đàng hoàng thì nó làm sao kiện với Liên Hiệp
Quốc được? Sự thật thì cái sức mạnh quân sự của Tàu chỉ
có hơn được các nước biễn Đông, chứ chưa đủ khả năng
đương đầu với siêu hãi quân của Mỹ. Trung Cộng sẽ không
muốn phô cái “đầu voi đít chuộc” cọp giấy của mình như
NATO đánh Libya phải nhờ Mỷ pre-emptive trước.
Trung Cộng có hơn một tỉ miệng ăn, chế độ một con, con
trai nhiều hơn con gái. Hơn hai triệu quân – nuôi quân
thì phải dùng quân. Là một nước phát triễn quá nhanh,
nên cần tài nguyên ở ngoài. Chỉ cần Mỹ và Âu Châu ngưng
nhập cãng đồ Tàu trong vòng một năm thì nước Tảu sẽ có
nội loạn. Cái chiến lược “lưỡi bò” là thế sống còn của
Tàu. Không có cách nào khác hơn. Khổ là VN mình ở trong
cái lưỡi bò đó. Cho Tàu cả vùng biễn thì lấy gì mà thở?
Mà không cho thì cũng bị nó lấy. Đánh nó trước thì chưa
bao giờ xảy ra trong lịch sử, vì nó quá lớn, mình không
có khả năng tấn công, chỉ phòng thủ, tự vệ. Đó là vấn
nạn của dân Việt, còn VC thì không có lo, mình là đĩnh
cao trí tuệ, tiền bạc đã gởi ra nước ngoài rồi, con cái
đã du học. Chém vè là nghề của tớ. Nếu mà chơi được cái
thế “thờ hai chũ” Nga và Tàu như thời chiến tranh
ViệtNam thì tốt. Mững cũ làm lại thờ cả Mỹ lẫn Tàu, tiền
mầy ông bỏ túi. Cho dân nó hy sinh vì dân tộc, chết vì
tỗ quốc chứ con cái mình có chết đâu mà sợ.
Bộ trưỡng Quốc Phòng Mỹ, Panetta vừa tuyên bố, sau khi
rút quân khỏi Iraq, Hoa Kỳ sẻ tập trung nỗ lực vào Thái
Bình Dương (10/25/2011.) Tàu chả sợ cái hợp tung của Mỹ.
Trung Cộng sẻ không đánh ai, chỉ thỉnh thoãng bợp tai,
đá đít thằng đàn em Cộng Sản VC thì chả có ai xía vào.
VC củng không lo gì, Tớ đã có Kế “chém vè” từ khuya. Các
nước Đông Nam Á (ASEAN) cũng không phải lo gì, còn VN
còn Mỹ là mình tha hồ buôn bán với Mỹ và Trung Cộng. Mỹ
phải trỡ lại vùng Thái Bình Dương sau 36 hơn năm bỏ VNCH
tháo chạy, làm sụp đỗ kế chính trị “domino.” Cái thế hợp
tung (lên Xe) cùa Mỹ và thế liên hoàn (tấn Mã) của Trung
Cộng là thế hay – chưa biết ai thắng ai? Cái lo của
chính phủ Mỹ là làm sao thuyết phục được quốc hội và dân
mình để đem quân qua Thái Bình Dương. Cái lo sợ lớn nhất
là của Mỹ là chiêu ám toán Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ của
Thành Khôn (Putin của Nga Sô.)
Chiến Tranh và Hòa Bình như hình với bóng. Có chiến mới
có hòa; mà chiến hay hòa cũng vì vấn đề kinh tế mà ra.
Thế giới đang ở trên bờ vực thẵm của khũng khoãng kinh
tế . Tàu may mắn trục lợi trong lúc Mỹ kẹt ỡ Trung Đông.
Bây giờ Âu Châu và Mỹ ở trong tình trạng kinh tế khó
khăn, thất nghiệp quá nhiều. Rút quân, giãi ngũ thì kiếm
đâu ra jobs cho họ? Chiến tranh là điều tất yếu.
“ONLY fear and interest united man.” Napoleon.
|